Hãy đứng lên, cùng chiến đấu sống mái với các thế lực ngầm đang thao túng chỉ số rating.
...
Hôm
nay, tới giao lưu cùng các bạn sinh viên Đại học Hồ Bắc, tôi biết, các bạn ngồi
đây phần lớn đều đang theo học ngành phim ảnh truyền thông, phần lớn đều muốn
bước chân vào giới phim ảnh sau khi tốt nghiệp, vậy tôi nên chia sẻ những chuyện
gì với các bạn nhỉ? Nói thật hay nói dối? Có lẽ nên nói thật đi. Bộ phim truyền
hình "Cuộc đời một người mẹ" đã giành được những thành tích rất tốt,
tính đến hôm qua là đã đứng đầu bảng số liệu, nhưng không vì thể mà bỏ qua những
mặt tiêu cực. Bộ phim này có thể sẽ trở thành bộ phim được đánh giá kém nhất của
tôi trên douban.
Douban
là một website rất hay, rất nhiều bộ phim của tôi đều là được douban công nhận,
rồi từ đó mới được công chúng đón nhận. Ví dụ như "Anh hùng xạ điêu"
bản 2017, hay "Thanh xuân đẹp nhất" phim truyền hình hiện đang giữ số
điểm cao nhất trong năm 2018 của douban, hoặc là "Dẫn độ linh hồn: Hoàng
tuyền" được douban đánh giá cao nhất trong năm 2018 trong số các phim mạng..
Tôi
không bao giờ vì douban khen phim tôi hay nên tôi khen douban, càng không bao
giờ vì có người nói xấu tôi trên douban nên tôi nói xấu douban. Đó không phải
phong cách của Quách Tịnh Vũ tôi.
Tôi
ngày nào cũng phải vào douban. "Cuộc đời một người mẹ" hiện chưa mở
điểm, nhưng tôi cũng đã tự tính được điểm rồi, khoảng 4 điểm thôi, chưa được đến
5. Nhưng tôi phải nói: Đây là vinh dự của
tôi, một vinh dự lớn!
Vì
sau khi phát hiện được một lượng lớn review chê trên douban, chúng tôi đã mời
người giám định. Chuyên gia kết luận, các bình luận chê đồng loạt này là có tổ
chức.
Những
review chê chỉ tập trung vào hai điểm, một là chê tôi đạo đức kém, tư tưởng
phong kiến, có thể coi đây là tổng kết về bộ phim đi, nhưng tại sao chỉ dành có
mấy phút xem phim mà có thể kết luận được cả một bộ phim? Rõ ràng là trong phim
tôi lên án, phê phán tư tưởng phong kiến.
Một
kiểu bình luận khác là chê diễn viên Nhạc Lệ Na phẫu thuật thẩm mỹ. Các bình luận
đi theo hướng này cũng nháo nhào ngoi lên chỉ mấy phút sau khi bộ phim lên
sóng. Các bạn thân yêu của tôi ơi, nếu các bạn có xem phim, hẳn các bạn sẽ biết
diễn viên Nhạc Lệ Na hoàn toàn không xuất hiện trên màn hình trong những phút đầu
tiên. Nếu các bạn không xem phim, tại sao các bạn lại lên douban viết tầm bậy
sau khi phim lên sóng có vài phút?
Có
người bạn rỉ tai tôi: Đạo diễn à, giờ phim hay nào cũng bị bôi nhọ thế đó, mua
một cái review chê chỉ tốn có vài đồng, người bôi nhọ phim của anh không có ai
khác ngoài phim và đài đang cạnh tranh với phim của anh. Tra ra dễ lắm, tra
xong, ăn miếng trả miếng.
Tôi
trả lời, một, tôi không bao giờ đi bôi nhọ người khác, hai, không cần điều tra,
tôi biết là ai làm. Đây là những tổ chức, những nhóm người chuyên những mánh lới,
thủ đoạn ngấm ngầm thao túng, mua bán tỷ lệ người xem!
"Cuộc
đời một người mẹ" được quay vào năm 2016, hoàn thành hậu kỳ vào năm 2017,
nhưng mãi không được lên sóng. Tôi rất buồn. Hợp đồng đã ký xong, tại sao đài
truyền hình vẫn chưa phát sóng?
Mãi
đến đầu năm nay, tôi gặp được trưởng phòng phụ trách mua phim của đài truyền
hình đã mua bộ phim của tôi. Ông trưởng phòng nghe việc của tôi, mới biết bộ
phim tôi tốn bao công sức vẫn chưa được lên sóng, bảo cấp dưới liên hệ với tôi.
Tôi
mừng rỡ nhận lời mời đến đài truyền hình làm khách, nhưng rốt cuộc tâm tình lại
chìm xuống đáy biển sau khi được người ta dạy cho hiểu. Tôi đã gõ nhầm cửa,
đáng ra phải tới gặp giám đốc của đài.
Vị
giám đốc này mới được lên chức, gặp mặt nói chuyện với tôi được 3 phút đã hiểu
mọi vấn đề, giải thích cho tôi nghe, lãnh đạo phía trên có quy định, nếu bộ
phim không bỏ tiền mua rating thì tuyệt đối không cho lên sóng, còn chỉ định rõ
phải tới gặp một vị cao nhân để mua rating, tiện thể chỉ đường luôn.
Bước
ra ngoài căn phòng của giám đốc, tôi nhớ lại hàng loạt tin đồn mà tôi nghe được
ngày trước. Những chuyện trước đây tôi không bao giờ tin giờ đã được xác nhận
là sự thật, hơn nữa còn rơi trúng vào đầu tôi.
Tôi
giận đến run rẩy cả người, nhưng may mắn có học qua diễn xuất, nên không để lộ
ra trước mặt trưởng phòng phụ trách mua phim, thân tín đắc lực của vị giám đốc
kia.
Anh
thân tín lệnh cho tôi, ngay chiều hôm đó phải tới gặp người mà bọn họ chỉ định,
đàm phán mua rating giả, tất cả sẽ dựa vào thái độ của tôi để quyết xem có cho
phim lên sóng hay không.
Ra
khỏi tòa nhà của đài, tôi chạy tới trạm tàu hỏa, đơn thân lẻ bóng lê bước tới
thành phố mà vị đại thần nắm chỉ số rating trong lòng bàn tay đang ở.
Đại
thần cực kỳ hiểu biết, ông ta cười chê tôi ngu dốt, nói cho tôi biết, nếu sớm
tìm đến ông ta thì phim phát sóng lâu rồi.
Ông
ta đưa tôi bảng giá, 900 nghìn NDT/tập, không đảm bảo vị trí số một, số hai.
Tôi tính ra, phim 80 tập, 8 9 72, phải chi 72 triệu NDT để mua rating.
72
triệu NDT. Mới năm nay, để phát huy tinh thần Tắc Hãn Bá, tôi đã tham gia làm bộ
phim "Thanh xuân đẹp nhất". Ngoài vốn đầu tư của phía hợp tác, thì
Hoàn Mỹ Kiến Tín cũng phải đổ vào vừa vặn 72 triệu NDT. Đây là bộ phim được thực
hiện để dâng hiến cho sự nghiệp phủ xanh Tổ Quốc, đã được chiếu trên CCTV hơn một
tháng. Các bạn biết đài truyền hình kia mua phim của tôi bao tiền một tập
không? 1,3 triệu/tập. Chúng tôi tốn bao công sức làm một bộ phim, người ta mua
phim nhưng cũng bắt chúng tôi phải trả lại 70% rồi mới cho lên sóng.
Tôi
biến thành chàng học sinh ôm lòng tìm tòi học hỏi, đại thần trở thành vị thầy
hướng đạo, hai bên chuyện phiếm rất thoải mái. Trong hai tiếng đồng hồ, đại thần
cho tôi hay, gần 3 năm nay, tất cả các bom tấn truyền hình không bộ nào không
phải bỏ tiền mua rating.
Theo
lời ông ta, có bộ phim rating trung bình hơn 2 là được 3 đơn vị bỏ tiền ra mua.
Cũng kể, năm nay có phim của hai vị siêu sao cũng đã chịu bỏ tiền nhưng không
tìm đúng ổng nên con số cứ dật dờ vật vờ khiến phía đơn vị phát sóng rất tức giận,
không hợp tác với nhà sản xuất phim đó nữa.
Ông
ấy dạy tôi, đạo diễn Vưu Tiểu Cương từng công khai phản đối gian lận rating đã bị
bọn họ cho nếm đòn. Rating hôm nay lên, hôm sau cho tụt một phát xuống 0,2, hôm
sau nữa cho ngoi lên tí, hôm sau nữa nữa lại đạp xuống tiếp.
Tôi
hỏi ông ấy, tại sao giám đốc đài tin tưởng anh đến vậy? Ông ấy nói, đài này
kém, phát sóng cái gì rating cũng chỉ ngoi ngóp 0,2, 0,3, nên phải dựa vào mua.
Mà mua trong tay ông ấy là đáng tin nhất.
Lúc
đó, mỗi cọng tóc gáy của tôi đều dựng đứng. Tôi sợ phát run, giám đốc một đài
truyền hinh công lại không hề có lòng tin vào rating của đài mình, mà tin vào kẻ
gian lận rating, coi kẻ đó là ân nhân, là cứu tinh. Đây là vấn đề gì? Là vấn đề
lòng tin. Không có lòng tin, tại sao anh lại giữ chức vụ cao trong một đài truyền
hình công, mục đích là gì?
Càng
kinh ngạc hơn khi đại thần bảo tôi, muốn lên sóng thì đừng tới gặp trưởng phòng
phụ trách mua phim, chỉ cần tôi bỏ tiền ra mua rating, ông ta sẽ nói chuyện với
đài. Lịch phát sóng của đài này hoàn toàn do ông ấy định đoạt.
Tối,
tôi trở lại đài truyền hình kia. Tôi tìm trưởng phòng phụ trách mua phim, nói
rõ ràng: Tôi không mua rating, xin anh trả phim lại cho tôi. Trưởng phòng mua
phim bảo: không được. Tôi van xin: có thể phát sóng mà không mua rating không,
phim hay nhất định sẽ được khán giả yêu thích. Trưởng phòng nói: không được.
Tôi nói: tôi là người làm nghệ thuật có tài có đức, tôi không làm được chuyện
này. Trưởng phòng nói: không được. Tôi nói, trên người tôi chảy dòng máu cách mạng,
làm việc nhúng chàm này là có lỗi với tổ tiên, các cha các anh đã hy sinh vì
cách mạng của tôi. Trưởng phòng nói: không được. Tôi nói, có nhà nước phán xét,
anh ép tôi, tôi trở mặt. Trưởng phòng nói: không được. Tôi trở mặt, ném vỡ chai
rượu Tây trong nhà hàng năm sao, nhằm khiến khách sạn báo cảnh sát, tôi nhân cơ
hội mà báo cáo sự việc. Nhưng người đài truyền hình đã chuẩn bị sẵn từ trước.
Trợ thủ của ông ta kéo tôi đi. Nhà hàng không gọi cảnh sát. Đó là nhà hàng đã hợp
tác lâu dài với đài truyền hình kia.
Nhưng
ít nhất ông ta cũng bị tôi dọa. Ngày hôm sau, vị phó giám đốc từng tiếp xúc với
tôi tới đàm phán, cam đoan bộ phim sẽ lên sóng trong năm nay.
Tôi
phấn khởi chờ đến cuối tháng Tám. Khi đài truyền hình chính thức thông báo lịch
phát sóng của các bộ phim mới, tôi lại nhận được tin, giám đốc đài kia đã tới
đài Bắc Kinh. Gã không tiếc hy sinh quyền lợi của đài truyền hinh nơi gã đang
làm chủ, cũng muốn đài Bắc Kinh dẫn đầu, không phát sóng phim của tôi. Không có
đài nào phát sóng, phim của tôi sẽ không có ai xem. Mục đích của gã chỉ có một:
Không cho phép Quách Tịnh Vũ phá lệ đài!
May
mắn là các vị lãnh đạo của đài Bắc Kinh không dao động. Tôi một lần nữa tới gặp
phó giám đốc đài kia, phó giám đốc đài kia báo lại: chủ trì chính nghĩa, ủng hộ
phát sóng.
Ngày
phát sóng, tôi kinh ngạc phát hiện, đài cạnh tranh cũng lên sóng bộ phim do đại
thần kia làm tổng sản xuất và tổng phát hành. Tôi nở nụ cười, may mắn, không tốn
72 triệu. Có tốn thì ông ta cũng không cho phim của tôi vượt lên phim của ông
ta.
Ngày
hôm qua, số liệu của CSM cho biết, rating phim truyền hinh "Cuộc đời một
người mẹ" của đài Bắc Kinh đã phá 1, đứng đầu bảng xếp hạng, vượt lên các
phim truyền hình đang chiếu, tất cả các số liệu đứng đầu đều được ghi lại từ
đài Bắc Kinh.
Tôi
nói những điều này không phải để lấy lòng mọi người, không phải để tuyên truyền
cho tôi. Tôi đã không còn quan tâm đến việc nâng cao rating nữa.
Vốn
tôi đã muốn bỏ qua vị giám đốc không có lòng tin, vị đại thần thao túng rating,
các tay chân rắn rết, và vị trưởng phòng chỉ biết nói không được kia.
Nhưng
ba hôm trước, tôi biết tin, một bộ phim hay phát sóng cùng lúc với phim của
chúng tôi, vì rating không tốt nên bị đài truyền hình cắt 14 tập.
Bộ
phim này tên là "Thiên Thịnh trường ca", được thực hiện rất thành
tâm, đạo diễn tốt, diễn viên giỏi, duy rating không cao. Đó là lỗi tại ai? Một
bộ phim hay đáng được đối xử như vậy sao?
Hai
hôm trước, tôi nhận thêm một tin, mua rating một tập giờ lên 1 triệu NDT/tập, cấm
mặc cả, vì quá mạo hiểm. Họ có hai lý do để bắt chẹt các nhà sản xuất phim đi
vào khuôn khổ: một là "Thiên Thịnh trường ca" vì tuyên bố không mua
rating nên bị cắt tập, tổn thất hơn một trăm triệu NDT; hai là "Cuộc đời một
người mẹ" của Quách Tịnh Vũ này, tuy phá vỡ quy định, cũng đã được thông
qua nhưng điểm số trên mạng lai chết! Cho dân mạng mắng đến chết, đây là kết quả
của việc không nghe lời! Nhìn thấy chưa, bao nhiêu người trên douban cho Quách Tịnh
Vũ 1 điểm, Quách Tịnh Vũ chết đến nơi rồi!
Vì
thế nên phần mở đầu tôi mới nói, tôi rất vinh dự! Đánh giá trên mạng là sai sự
thật, chúng tôi đã có bằng chứng.
Tôi
nhớ tới câu nói của Chủ tịch Mao Trạch Đông - Vứt bỏ huyễn tưởng, chuẩn bị đấu
tranh!
Nhìn
lại để thấy, chỉ số rating là để hấp đẫn các nhãn hàng quảng cáo, không phải là
tiêu chuẩn để đánh giá chất lượng một bộ phim. Đây là quy tắc chung trên toàn
thế giới. Nhưng trên đất nước chúng ta lại có những đài truyền hình vì mời chào
quảng cáo mà gian lận rating, càng lúc càng nghiêm trọng. Từ khi phim truyền
hình trở thành con át chủ bài trên giờ vàng của các đài truyền hình, đơn vị
phát sóng ép buộc phía bộ phim phải tương ứng hóa giá mua phim với chỉ số
rating, vẽ đường chỉ lối cho nhà sản xuất đi mua tỷ lệ khán giả. Tổng cục đã
ban hành lệnh cấm, nhưng thói cũ khó đổi, vẫn ép buộc đơn vị sản xuất phải đi
mua chỉ số rating giả. Đơn vị sản xuất đã phải tốn mấy chục triệu cho bộ phim,
tất cả tiền đều rót vào làm phim, lấy đâu ra mà mua nữa? Vẫn chỉ có thể gian lận
rating, gian lận thành công, rating cao lên rồi mới có thể quay sang ép giá đơn
vị phát sóng. Phương pháp gian lận ác tính tuần hoàn này sẽ khiến các đài truyền
hình không trụ nổi, và hướng các đơn vị sản xuất vào con đường phá sản.
Có
thể nói, giới phim ảnh ngày hôm nay đã rơi vào cục diện xấu khắp mọi mặt trận
và trên diện rộng. Mới không lâu trước đây, iQiyi đã tắt chức năng hiển thị số
lượng view chính vì số liệu giả quá nhiều. Các website đã gương mẫu thực hiện,
nhưng các đài truyền hình vẫn theo lệ cũ, thậm chí còn nghiêm trọng hơn, thậm
chí đã có những hành động trả thù vị đạo diễn dám không mua rating giả là tôi,
tuyên bố đuổi ra khỏi giới.
Hiện
tại, "Cuộc đời một người mẹ" đang gặt hái được kết quả tốt. Có thể những
điều tôi nói tại đây sẽ ảnh hưởng đến bộ phim, ví dụ như bị đài kia tìm lý do
ngưng phát sóng, hoặc là phát sóng xong nhưng đài kia lần khân không chịu trả
tiền. Dù sao quyền là trên tay người ta. Tôi đã chuẩn bị tâm lý cho mọi tình huống.
Nếu vì hành động của tôi mà ảnh hưởng tới quá trình phát sóng của bộ phim, ảnh
hưởng tới các nghệ sĩ trong phim không thể tiếp tục gặp mặt khán giả, tôi xin
phép tạ lỗi trước.
Trước
khi quyết định tới Vũ Hán nói những lời này, tôi đã báo cáo với lãnh đạo chủ quản
truyền hình. Vị lãnh đạo này khuyên tôi tránh đi, Tịnh Vũ à, chú là một trong số
ít người có khả năng, biên kịch được, đạo diễn được, một năm cho ra mấy bộ
phim. Chuyện này tất nhiên nhất định sẽ có người nói ra, nhưng tại sao phải là
chú? Sau lại muốn nói lại thôi. Tôi biết, vị lãnh đạo này lo lắng cho an toàn của
người thân của tôi.
Mỗi
bộ phim "nộp" lên gần trăm triệu, một năm bọn họ nhét túi vài tỷ? Nền
công nghiệp phim ảnh chúng ta hàng năm phải cống cho những kẻ gian lận đó vài tỷ?
Tôi phá vỡ luật lệ của bọn họ, động đến mắt xích quyền lợi của bọn họ, nhất định
sẽ trở thành cái gai trong mắt bọn họ, an toàn của gia đình của tôi dĩ nhiên là
đáng quý, tôi rất biết ơn vị lãnh đạo này. Nhưng tôi nói với ông, nếu có thể
góp sức mọn để thanh tẩy nền phim ảnh, Tịnh Vũ nguyện tan xương nát thịt!
Tôi
xin nhận mọi trách nhiệm về lời nói ngày hôm nay. Các vị chủ quản, ban ngành kỷ
luật, cơ quan công an có thể tới tìm tôi để lấy lời chứng. Tôi và giám đốc đài
kia, trưởng phòng đài kia, vị đại thần kia không có ân oán cá nhân. Nhưng là một
người hoạt động văn nghệ, tôi phải xứng đáng với nghệ thuật của tôi, phải xứng
đáng với nghề nghiệp của tôi!
Cái
nghề này còn tiếp tục chướng khí mù mịt như thế này, tương lai có thể đặt dấu
chấm hết. Nếu không có ai đứng lên, toàn bộ nền phim ảnh của chúng ta coi như
xong. Tôi quyết định quyết chiến với những con người thao túng tỷ lệ khán giả.
Tôi cũng hô hào toàn bộ giới phim ảnh đoàn kết lại, xóa sach triệt để khối u ác
tính mang tên gian lận rating. Chúng ta phải chiến đấu vì tôn nghiêm và đạo đức
của mỗi cá nhân đang hoạt động trong ngành nghệ thuật. Chúng ta phải chiến đấu
vì sự trong sạch của hàng ngàn con người đang ngày đêm dốc hết tâm huyết sáng tạo
tác phẩm. Chúng ta phải chiến đấu vì giấc mơ và sự tồn vong của một nghề nghiệp.
Chúng ta phải chiến đấu vì an ninh thẩm mỹ và an ninh văn hóa của một quốc gia.
Tịnh
Vũ chỉ là một đạo diễn nhỏ, nhưng nguyện ý làm người đầy tớ cho cuộc đấu tranh
này. Hy vọng những người đồng nghiệp của chúng tôi, các khán giả của chúng tôi
cũng tham gia vào trận chiến sinh tử này.
Nếu
chúng ta thành công, các sinh viên nghệ thuật truyền thông hôm nay sẽ được hưởng
một tương lai trong sạch!
Cảm ơn mọi người.
Quách Tịnh Vũ.
Nguồn:
http://news.mtime.com/2018/09/15/1584314.html
Nhận xét
Đăng nhận xét