Bệnh vô phương cứu chữa: ấy là bệnh bạch cầu hay bệnh nghèo?


Điện ảnh Maoyan 20180705




Ngày hôm nay, 5/7, có thể sẽ là ngày quan trọng với fan điện ảnh Trung Quốc, bởi "Tôi không phải dược thần" hôm nay chính thức công chiếu, ý nghĩa xã hội của bộ phim này sẽ khắc mãi trong lòng khán giả Trung Quốc. Nhìn chất lượng, "Dược thần" được chấm 9,7, số điểm cao nhất trên app Maoyan trong nửa đầu năm 2018, và là phim điện ảnh quốc nội duy nhất trong vòng 16 năm trở lại đây đạt được điểm 9 trên douban.

Trước ngày công chiếu, bộ phim này đã chiếu sớm trên diện rộng, chất lượng và danh tiếng liên tục được ca ngợi khắp nơi. Bộ phim hài hước hơn tất cả phim hài quốc nội trong vòng nửa đầu năm 2018, chân thực và cảm động hơn tất cả những phim từ đầu năm đến giờ, đến cuối phim, chúng ta biết được bộ phim này được làm lại từ một sự việc có thật, cảm xúc tràn vỡ đê càng tự nhiên và mãnh liệt.


Nhân vật Trình Dũng do Từ Tranh thủ vai lấy nguyên mẫu từ một bệnh nhân bạch cầu có thực ngoài đời tên là Lục Dũng. Để thêm phần kịch tính hóa, bộ phim đã xây dựng thêm một số tình tiết cũng như lọc qua lăng kính nghệ thuật cho cuộc sống của anh. Trong phim, Trình Dũng là chủ một cửa hàng bán tinh dầu kích dục nam giới Ấn Độ, từng một đời vợ, vợ chồng ly hôn do gã hay đánh đập vợ, là rác rưởi xã hội tôn thờ đồng tiên, nhưng gã cáng đáng trên lưng cậu con trai thơ dại và người bố vợ đang nằm viện. Nhân vật này rất chân thực, cũng rất hiện thực, giống như đại đa số người thường, không phân rõ tốt xấu.

Lúc đầu, Lục Dũng không đồng ý sự thay đổi như vậy. Lục Dũng là quản lý một nhà máy dệt len. Năm 34 tuổi, anh bị phát hiện mắc bệnh ung thư, phải dựa vào thuốc sống qua ngày. Loại thuốc anh phải dùng có tên là Glivec (Cách liệt vệ), mỗi hộp có giá 23500 NDT tại thị trường Trung Quốc, mỗi tháng uống một hộp. Sau khi được chẩn đoán chính xác bệnh bạch cầu tủy bào mạn tính, trong vòng hai năm, anh tốn 564 ngàn NDT.

Bệnh không chỉ hủy hoại sức khỏe của anh mà còn hủy hoại điều kiện sinh tồn cơ bản nhất: TIỀN, không có tiền thì không có thuốc, không có thuốc thì còn nước ngồi chờ chết, như câu nói trong Dược thần khiến ta nhớ mãi, "Bệnh nghèo, vô phương cứu chữa." Trên đời vẫn còn rất rất nhiều người bệnh cũng mắc bạch cầu tủy bào mạn tính nhưng điều kiện kém rất xa Lục Dũng đang chờ thuốc, chờ cuộc sống được bảo vệ.

Vì vậy, Lục Dũng quyết định đại diện đi mua thuốc giả có nguồn gốc từ Ấn Độ, giá chỉ bằng 1/20 giá thuốc chính hãng. Anh và một bệnh nhân cũng mắc bạch cầu giúp hơn một ngàn người bệnh mua thuốc giá rẻ, đồng thời nắm quyền đại lý của xí nghiệp thuốc giả Cyno thông qua đàm phán hợp tác.

Trong phim, chủ xưởng thuốc Ấn Độ ca ngợi Ấn Độ là "hiệu thuốc của dân nghèo", bởi ở đây thuốc gì cũng có và giá thì cực kỳ rẻ. Trên thực tế, vào năm 1970, Ấn Độ đã thông qua "Luật bảo hộ độc quyền", xóa bỏ bảo hộ độc quyền đối với các loại dược phẩm. Các loại thuốc được nghiên cứu và ra đời tại các quốc gia phát triển, chỉ cần vài tháng sau là có phiên bản nhái tại Ấn Độ, 99% có hiệu quả như thuốc thật.

Trong quá trình tìm thuốc, họ thử các qua các loại thuốc kháng ung thư có dược hiệu như Glivec, từ thuốc thật chính hãng có giá 23500 NDT một hộp, cho tới Imacy chỉ cần 200 NDT. Nhóm QQ của phòng bệnh Lục Dũng nhanh chóng trở thành ngôi nhà chung của các bệnh nhân bạch cầu. Để tiện mua thuốc, Lục Dũng mua thẻ tín dụng qua mạng, cuối cùng bị cảnh sát phát hiện bắt giữ.

Lục Dũng bị nhốt trong lao 135 ngày, trở thành anh hùng của các bệnh nhân, trở thành dược thần qua miệng truyền thông báo giới, cũng trở thành nguyên mẫu của bộ phim chiếu ngày 5/7 hôm nay. Hơn ngàn bệnh nhân được Lục Dũng trợ giúp chung tay ký đơn, hy vọng pháp luật có tình người. Bốn tháng sau, Lục Dũng không bị khởi tố.

Tháng tư năm nay, Lục Dũng, hiện ngụ tại Nam Kinh, mừng sinh nhật lần thứ 49. Đã 15 năm kể từ ngày bị tra ra mắc bệnh bạch cầu, anh vẫn yêu đời, kỳ vọng vào cuộc đời như xưa. Trong lễ công chiếu lần đầu của "Tôi không phải dược thần", anh đã tới hiện trường, trò chuyện với khán giả, anh hiểu một số thay đổi mà phim đã làm, nhưng thực tế anh không cầm một đồng tiền nào của các bệnh nhân.

Năm 2018, Trung Quốc đã thực hiện mức thuế 0% đối với các loại thuốc kháng ung thư nhập khẩu. Hy vọng ngoài đời cũng sẽ như phán quyết cuối cùng dành cho Trình Dũng trong phim, mọi chuyện sẽ ngày càng tốt hơn, hy vọng những ngày tốt lành đến sớm một chút.


Nhận xét