Bộ phim này qua được cửa kiểm duyệt là vạn hạnh đối với điện ảnh Trung Quốc!



Rốt cuộc Tổ quốc của chúng ta cũng có thể làm ra một bộ phim như vậy.

Từ ngày điện ảnh Ấn Độ chuyển mình, điện ảnh Hàn Quốc một bộ lại một bộ, địa vị của điện ảnh Trung Hoa có thể sánh ngang cùng bóng đá Trung Quốc.

Ngay cả khán giả chúng ta cũng phải che mặt lại.

Nhưng, "Tôi không phải dược thần" tới.

Phim lấy ái ố hỉ nộ của nhân dân tầng chót xã hội đột phá cấm khu hiện thực của xã hội Trung Quốc, cuối cùng cũng qua cửa thẩm duyệt.

Một bộ phim thần kỳ.

Chính là bộ phim có poster như 3D này đã khiến tất cả mọi người phải khóc.

Khán giả tự nguyện làm thủy quân.

Điểm hiện tại trên Maoyan là 9,6. Dựa vào tình hình trước mắt, bộ phim này tuyệt đối sẽ trở thành hiện tượng trong nước. Huống hồ, với quy mô hiện tại, khó có bộ phim nào có thể vượt qua.

(Phía dưới là spoiler, các vị chuẩn bị sẵn sàng chưa...)

Trình Dũng (Từ Tranh thủ vai), một gã trung niên, nghèo rớt, một đời vợ, chuyên bán tinh dầu kích dục nam giới có nguồn gốc Ấn Độ, lãi lời chả mấy, không đủ tiền thuê nhà. Cha đột nhiên mắc bệnh vào viện, cần tiền mổ gấp.

Chủ cửa hàng mới mở bên cạnh chạy sang tố cáo: Thuốc của anh không có tác dụng, tôi thử rồi, không "lên" được.

Nhưng, khi bệnh nhân máu trắng Lữ Thụ Ích (Vương Truyền Quân thủ vai) còn nước chờ chết tự nhiên xuất hiện, mở ra một tương lai mới cho Trình Dũng.

Hắn than thở với Trình Dũng, muốn sống thì phải dùng thuốc Glivec nhập về từ Thụy Sĩ, nhưng giá thành đắt đỏ, một hộp 4 vạn, một năm mấy chục vạn.

Thế mà, hắn phát hiện Glivec Ấn Độ giá chỉ bằng 1/20 giá Glive Thụy Sĩ, hiệu quả y hệt nhau.

Lữ Thụ Ích cho rằng, Trình Dũng mua được thuốc kích dục Ấn Độ thì cũng có thể mua được Glivec Ấn Độ.

Lúc mới đầu, Trình Dũng cũng không tin, thấy bán thuốc giả là phạm tội. Nhưng áp lực cuộc sống khiến Trình Dũng hóa liều, đằng nào gã cũng quen thuộc việc buôn bán với Ấn Độ, thế là gã làm giao dịch với Lữ Thụ Ích: Anh nhập thuốc, chú bán. Mối làm ăn tự tìm tới cửa, tội gì không làm.

Thế là, sau một loạt dở khóc dở cười, Glivec Ấn Độ đã đến tay người bệnh bạch cầu, đội ngũ bán thuốc gồm 5 người, kết nạp thêm vũ nữ, mục sư, người bán thịt lợn.

Những kẻ khốn khổ liên kết chặt chẽ với nhau vì bệnh bạch cầu và Glivec Ấn Độ.

Hàng ngàn hàng vạn bệnh nhân bạch cầu chờ thuốc giả do Trình Dũng mua về để duy trì sinh mệnh.

Bởi loại thuốc giá rẻ này không phù hợp với "Luật quản lý thuốc" của nước ta ngày đó. Thuốc nhập khẩu không qua đăng kiểm, luật gọi là thuốc giả.

Quy mô thị trường ngày càng lớn của Trình Dũng đã gây tổn thất nghiêm trọng đến Glivec Thụy Sĩ chính hãng. Trình Dũng, Lữ Thụ Ích và hàng vạn bệnh nhân máu trắng bị cuốn vào cuộc chiến pháp lý với cảnh sát, hãng dược, kẻ buôn lậu thuốc giả chân chính.

Ý chí muốn sống của bệnh nhân bạch cầu, vẻ tham sống sợ chết của kẻ buôn lậu thuốc, luật pháp trói buộc của cảnh sát, còn có lợi ích là trên hết của các công ty dược phẩm, tất cả những góc khuất của con người và cuộc sống đều bị bộ phim này lột đến khố cũng chả còn.

Không một ai không thắc thỏm vì tàn khốc trong phim.

Trong một lần lục soát tập thể, khoảng 20 bệnh nhân bạch cầu bị cảnh sát nhốt vào đồn, bị tra xét đến cùng xem kẻ nào gan to tày trời dám bán thuốc giả.

Không ai trả lời.

Lúc này, một bà lão tóc bạc phơ đứng lên, cầm tay anh cảnh sát (Chu Nhất Vi thủ vai): Bà uống thuốc bao năm nay, uống vào người cả một ngôi nhà rồi, chờ mãi đến hôm nay mới có thuốc giá rẻ, con bắt nó thì các ông bà biết làm sao giờ? Bà không muốn chết, bà muốn sống, có được không hả con?

Còn có Hoàng Mao vì bảo vệ xe thuốc, bảo vệ Trình Dũng mà lao vào dòng xe, Trình Dũng chất vấn cảnh sát: Nó mới 20 tuổi, nó có tội gì?

Tâm lý của Trình Dũng cũng có sự chuyển biến, từ tiền là mạng, đến bất chấp mọi nguy hiểm, chấp nhận bồi thường để giữ gìn từng hộp thuốc cho các bệnh nhân.

Tất cả đều kích thích đến sự đồng cảm và nước mắt của khán giả.

"Nhà ai không có bệnh nhân? Ai có thể bảo đảm gia đình của mình cả đời không ốm đau bệnh tật?"

Những lời nói thô tục, không văn hoa, màu mè, từng chữ đâm vào lòng khán giả, mỗi cái đâm đều trĩu nặng suy tư.

Đạo diễn mới đầy tài năng  Văn Mục Dã đã sử dụng những cảnh kiềm nén rồi phóng thích để dựng nên những hình ảnh vừa đau khổ vừa cam chịu.

Dàn diễn viên đã khắc họa các vai diễn đến mức độ tột cùng. Vương Truyền Quân vì đóng vai người bệnh mà giảm cân đến gầy còn da bọc xương, Đàm Trác vì vào vai vũ nữ mà mỗi ngày luyện múa cột ba tiếng đồng hồ, người diễn viên già Dương Tân Minh luyện tiếng Anh...

Bọn họ trả giá hoàn toàn xứng đáng với kịch bản tốt đến như vậy.

Một kịch bản lay động trái tim tất cả khán giả, chính là dựa trên câu chuyện có thật.

Trên đời này đúng là có Trình Dũng.

Tên anh là Lục Dũng, năm 34 tuổi bị chẩn đoán bệnh bạch cầu tủy bào mạn tính, uống hai năm Glivec Thụy Sĩ (tên thuốc trong phim là Cách Liệt Ninh).

Anh là chủ một công ty mà còn không gánh nổi tiền thuốc, sau khi tìm kiếm, mới phát hiện thuốc nhái có nguồn gốc Ấn Độ, cũng giới thiệu với rất nhiều người cũng bị máu trắng.

Năm đó, cả Trung Quốc có khoảng một trăm ngàn người mắc bệnh bạch cầu tủy bào mạn tính. Lục Dũng mua hộ thuốc giả Ấn Độ cho hơn mười ngàn người. Vì vậy, anh trở thành "người mua hộ thuốc giả số một Trung Quốc."

Anh vẫn cho là mình làm việc thiện. Nhưng đến năm 2014, anh bị bắt vì nghi ngờ buôn bán thuốc giả, bị nhốt trong tù 135 ngày. 1002 người bệnh đứng lên cùng ký tên xin thacho Lục Dũng, cuối cùng kiểm sát viên tuyên bố vụ án không đáng khởi tố.

Lục Dũng đã thử bàn bạc cùng công ty sản xuất thuốc Ấn Độ Natco, để họ bán thuốc tới Trung Quốc theo con đường chính quy pháp luật.

Nhưng Natco bị từ chối, bởi Trung Quốc có luật bảo hộ độc quyền, còn thuốc của Natco là thuốc nhái.

Ấn Độ là nước xuất khẩu thuốc nhái lớn nhất thế giới, năm 2016, ước chừng 16,4 tỷ USD thuốc nhái được xuất khẩu, xuất khẩu tới Mỹ tăng 30% từng năm, chiếm đến 90% định mức thị trường thuốc nhái của Ấn Độ.

Nhưng ở Trung Quốc, mảnh đất xám không ai dám nói rõ.

Dù ai cũng biết hiệu quả của thuốc nhái chắc chắn không bằng thuốc chính hãng, nhưng chỉ cần bỏ ra 1/20 số tiền mà được uống loại thuốc chỉ thiếu chút xíu so với thuốc chính hãng đắt đỏ, ai cũng bằng lòng.

Mà Lục Dũng chính là đảm bảo nguồn thuốc cho đại bộ phận không có đủ năng lực chi tiêu.

Về mặt pháp luật, anh đã phạm tội. Về mặt nhân đạo, anh là "dược thần" của bệnh nhân bạch cầu.

Vì vậy, quốc gia phải ra tay. Hành vi của anh trong một mức độ nhất định đã thúc đẩy các ban ngành liên quan thấu hiểu hoàn cảnh khốn khó mà bất đắc dĩ của bệnh nhân bạch cầu.

Nhờ thế mà trong đoạn cuối của "Tôi không phải dược thần", chúng ta biết được Glivec Thụy Sĩ đắt đỏ đã được xếp vào danh mục do bảo hiểm y tế chi trả, đồng thời toàn bộ thuốc kháng ung thư nhập khẩu được tính thuế 0%

Lục Dũng vĩ đại không phải vì cung cấp thuốc lậu, mà vì anh đã thúc đẩy chính phủ phải tiến hành cải cách chính sách thuốc.

Mà bộ phim này vĩ đại, không phải vì làm trời đất cảm động, mà vì đã can đảm đối mặt với đề tài hiện thực nhạy cảm này, cho chúng ta thấy hy vọng của điện ảnh Trung Quốc.

Hiện tại, bộ phim này sắp chính thức công chiếu, chú Bát đã khen nức nở như vậy, sao lại không ủng hộ bằng hành động.

Vì thế, chú Bát mời mọi người tới xem "Tôi không phải dược thần" vào... tại... . Chú ý: mang khăn tay.

Nguồn: http://www.gzhshoulu.wang/article/2385581

Nhận xét