Dàn diễn viên của "Tôi không phải dược thần": một lòng vì diễn xuất, nổi tiếng không hề dễ dàng.
Toàn
dân yêu "Tôi không phải dược thần". Từ Tranh, Vương Truyền Quân,
Chương Vũ, Đàm Trác, Dương Tân Minh, Chu Nhất Vi, Vương Nghiễn Huy - những diễn
viên yêu diễn xuất, chú tâm vào vai diễn - rốt cuộc khán giả đã thấy các anh chị
rồi.
Trên
thế giới có rất nhiều con người tài hoa. Họ khát vọng một ngày được người đời
biết đến. Đặc biệt là những người làm nghề diễn viên lại càng mong muốn được tiếp
xúc nhiều với khán giả. Thành danh từ sớm tất nhiên không tồi, nhưng thành công
sau bao trắc trở gập ghềnh cũng vẫn có thể xem là tốt đẹp. Khi yêu "Tôi
không phải dược thần", trái tim của nhân dân cũng nghiêng về những diễn
viên đã hy sinh hết mình vì nghiệp diễn: Từ Tranh, Vương Truyền Quân, Chương
Vũ, Đàm Trác, Dương Tân Minh, Chu Nhất Vi, Vương Nghiễn Huy.
Từ Tranh
Đại
đa số khán giả biết đến Từ Tranh qua vai diễn Trư Bát Giới trong phim truyền
hình "Tây Du Ký - Trư Bát Giới/Sunny Piggy (2000)", nhưng cũng bởi bộ
phim này mà Từ Tranh khá não lòng. Thời điểm đó, Từ Tranh ghét nhất bị người gọi
là "anh chàng diễn Lý Vệ với Trư Bát Giới đấy". Từ Tranh tâm sự, nghiệp
diễn của mình cực kỳ không may, chưa từng hot, nhận được kịch bản "Vùng đất
chết/No man's land (2013)" thì hiệu quả không quá lý tưởng.
(Vùng
đất chết (2013), douban 8.1, doanh thu 258 triệu NDT, vốn đầu tư 20 triệu NDT.)
Mãi
cho đến "Lạc lối ở Thái Lan (2012)" đưa anh đỉnh cao sự nghiệp thì
nghiệp diễn của Từ Tranh mới bắt đầu phất. Làm đạo diễn rồi, cũng làm giám chế
rồi, nhưng Từ Tranh luôn bị nghiệp diễn thôi thúc, ví dụ như bộ phim "Tôi
không phải dược thần" này. Tại lễ ra mắt, Từ Tranh phát biểu: "Trước
đây, tôi đa phần diễn hài, mọi người xem xong đều rất vui vẻ. Nhưng bộ phim này
là lần đầu tiên tôi được khán giả kính trọng."
Các
vai diễn trước đây của Từ Tranh phần nhiều thuộc tầng lớp trung lưu. Trình Dũng
lần này không chỉ là con người nằm dưới đáy xã hội mà còn là kẻ ác. Vì ác mà
thua, càng thua càng ác, đạo diễn Văn Mục Dã mô tả. Đoàn phim đã tìm một số vai
diễn ác của Choi Min-sik cho Từ Tranh tham khảo.
Rất
nhiều khán giả bị cảnh cuối phim "ngàn người đưa tiễn" cảm động nhạt
nhòa, nhưng Từ Tranh lại cho rằng, cảnh tan rã trong bữa lẩu mới là cảm đọng nhất.
"Xã hội chúng ta ngày nay đầy rẫy kẻ vô đạo đức. Vì Trình Dũng là kẻ ác,
nên mới không dám đối diện với đạo đức, thể hiện ra mặt xấu nhất của bản
thân."
Diễn
xuất của Từ Tranh có 2 "tử huyệt". Một là khóc. Từ Tranh tự nhận mình
là người lý tính, bản thân là cản trở lớn đối với diễn cảnh khóc lóc. Ngày xưa
diễn truyền hình, tránh được thì tránh, giấu được thì giấu. Nhưng không trốn nổi
"Dược thần". Có một cảnh khóc rống giữa đêm khuya, bảy, tám diễn viên
chính bầu bạn bên cạnh, Từ Tranh khóc xong, mỗi người đứng dậy ôm mỗi cái vỗ về,
nhờ thế mà Từ Tranh mới hoàn thành được.
Hai
là hút thuốc. Trước đây, Từ Tranh đã cai thuốc. Nhờ "Tôi không phải dược
thần" mà lại "bập" vào. Đạo diễn Văn Mục Dã được gọi là
"Văn hoàn hảo", bởi luôn muốn hoàn hảo chắc chắn từng cảnh quay. Rất
nhiều cảnh phải quay đi quay lại tới 50, 60 lần, cũng có nghĩa, Từ Tranh cũng
phải hút thuốc không ngừng. Từ Tranh tự nhủ với chính bản thân, diễn mỗi cảnh với
thái độ ôn hòa và sự nhẫn nại lớn nhất.
Vương Truyền Quân
Trong
"Tôi không phải dược thần", có hai nhân vật đã kích thích đến Trình
Dũng, biến anh ta thành anh hùng, dù cách làm có khác nhau. Một là Lữ Thụ Ích của
Vương Truyền Quân, hai là Hoàng Mao Bành Hạo của Chương Vũ.
Vương
Truyền Quân hôm nay đã không phải là Sekiya Kamiki trong "Nhà trọ tình
yêu/iPartment" năm nào. Sau màn xuất hiện thoáng qua trong "Lãng mạn
tiêu vong sử", các dự án tiếp theo của anh là "Nhà hát lớn Lan Tâm"
của Lâu Diệp, "Lực sĩ Anh Cách" của Trần Xung, tất cả đều là phái diễn
xuất.
Nhân
vật Lữ Thụ Ích được mô tả ban đầu là "một bệnh nhân giống như mọi bệnh
nhân Trung Quốc khác nhất, còn Hoàng Mao là bệnh nhân không giống bệnh nhân
Trung Quốc nhất". Lữ Thụ Ích thuộc tầng lớp trung lưu, khiêm tốn hơn bất cứ
ai, hèn mọn hơn bất kỳ ai. Gã dùng sự khiêm tốn, hèn mọn để đánh đổi mọi cơ hội
sinh tồn. Vì gia đình, vì không muốn gây gánh nặng cho gia đình, gã tự kết liễu
cuộc sống của mình. Đó chính là truyền thống của Trung Quốc. Gã là đại diện của
một phần đông đảo các bệnh nhân Trung Quốc, kiên cường mà hèn yếu.
Văn
Mục Dã thiết kế nhân vật này là một người gầy yếu, nên lần đầu tiên nhìn thấy
Vương Truyền Quân với chiều cao 1,87m, thì cảm thấy quá cao. Nhưng Vương Truyền
Quân đã thể hiện một loại "suy yếu ngược", bởi vì cao nên ai nhìn
cũng sợ, mà vì ai nhìn cũng sợ nên anh chàng cao kều lại càng lúng túng, càng khom
lưng gù. Văn Mục Dã từng hình dung Vương Truyền Quân là nhà khoa học quái đản:
"Nhà khoa học quái đản rất cao, vai thẳng mà mềm, vai diễn của anh ta
chính là như vậy."
Trước
khi quay phim, Vương Truyền Quân tự liên lạc với khoa máu của một bệnh viện, ở
lại 1 tuần lễ. Từ mỗi ngày nhảy dây 4000 cái, sau đó là 8000 cái, vì nhân vật
mà giảm béo thành ma ốm, nhưng đến cảnh cuối lại không thể xuất diễn.
Thậm
chí, tại trường quay, Vương Truyền Quân không ngồi lên ghế chuyên dụng dành cho
diễn viên mà ngồi xổm bên cạnh, càng tăng dáng vẻ hèn mọn. Trước khi diễn cảnh
Lữ Thụ Ích chết, Vương Truyền Quân thức trắng hai đêm, đến hôm sau, người lả hẳn
đi. Đến lúc diễn, Vương Truyền Quân cởi chuỗi phật châu do người mẹ vừa mất
không lâu lưu lại, như hoài niệm mà cũng là an ủi. Tại lễ ra mắt, Vương Truyền
Quân mới kể lại đã bật khóc.
Chương Vũ
Vai
của Chương Vũ là bệnh nhân Hoàng Mao "nghèo nhất, low nhất", nhưng
cũng là kẻ "không chịu khuất phục nhất". Không chỉ không khuất phục
trước căn bệnh, mà còn không khuất phục với tiền tài, quyền thế, thậm chí là xưởng
đồ giả. Giá trị quan duy nhất của Hoàng Mao là làm người thì phải sống, không
thứ gì có thể cản mệnh con người. Nhưng cuối cùng, bệnh nhân không giống bệnh
nhân nhất này đã từ chối Trình Dũng, đi tìm cái chết.
Chương
Vũ trước đây gọi là Chương Hâm. Giám chế Ninh Hạo từng trêu, "Tôi không biết
thằng bé này tên là Chương Hâm hay Chương Vũ nên toàn gọi là Chương Hâm
Vũ." Ninh Hạo kể, anh có một sở thích là quan sát các diễn viên nam. Ninh
Hạo quen Chương Vũ qua "Hoàng Kim đại kiếp án/Guns and roses", nhưng
không có dịp hợp tác. Ninh Hạo kể rằng, anh vẫn luôn coi trọng Chương Vũ, chỉ
là thiếu một cơ hội.
Chương
Vũ là người Đô Vân, Quý Châu, trước có diễn vai cảnh sát Quý Châu trong phim
"Núi người biển người/People Mountain People Sea" của Thái Thượng
Quân. Đã từng, Chương Vũ lưu lạc trên đất Bắc Kinh với 8000 NDT và một cái hòm.
Trước khi vào đoàn phim "Tôi không phải dược thần", Chương Vũ đã quay
"Con voi ngồi trên chiếu/An Elephant Sitting Still", bộ phim khai mạc
Liên hoan phim FIRST của năm nay. Chương Vũ từng được hợp tác với Trần Kiến
Bân, Nhậm Tố Tịch, Vương Nghiễn Huy trong bộ phim "Những kẻ vô danh (2019)”.
Theo
Chương Vũ, Hoàng Mao "giống chó hoang ngoài đường", sau khi gặp Trình
Dũng thì trải qua quá trình tìm hiểu, tiếp nhận, cuối cùng là tin tưởng, hy
sinh cho Trình Dũng, quan hệ hai người là "cha con, cũng là anh em".
Để quay cảnh chạy như điên lúc nửa đêm, Trình Dũng đã phải chạy nguyên một đêm.
Vì đoàn phim toàn kẻ cuồng công việc, đạo diễn hài lòng thì chỉ đạo quay phim
không hài lòng. "Văn hoàn hảo" đã hài lòng, cho nghỉ, nhưng chỉ đạo
quay phim lặng lẽ chuồn tới, người anh em, anh khiêng, cậu chạy thêm lần nữa
nhé? Cuối cùng mới có cảnh trong phim.
Hoàng
Mao qua đời, không ít khán giả khóc nghẹn ngào. Trình Dũng tìm được tấm vé xe về
quê trong chỗ ở của Hoàng Mao, "Thượng Hải - Khải Lý", đó cũng chính
là quê của đạo diễn Tất Cống của bộ phim "Picnic ven đường". Chi tiết
này có thể hiểu là sự qua lại giữa những người làm điện ảnh. Nhưng Chương Vũ kể,
vì bản thân là người Quý Châu nên Hoàng Mao cũng được mặc định là người Quý
Châu, nhưng trong quá trình quay mới phát hiện ra, không có tàu đi từ Thượng Hải
về Đô Vân, nên mới sửa thành Khải Lý.
Đàm Trác
Cảnh
bữa lẩu mà Từ Tranh thích nhất đã khiến Đàm Trác khóc thảm thiết. Lúc đó,
Chương Vũ đang đứng bên cạnh, nước mắt của Đàm Trác ướt đẫm cổ Chương Vũ, không
ngừng được. Thực sự Đàm Trác không muốn nhóm chữa trị tan rã. Văn Mục Dã đứng
ngoài: "Hôm nay không cần diễn thử, quay luôn đi!"
Nữ
diễn viên có bối cảnh văn nghệ phong phú này thuộc phái thể nghiệm, một khi cảm
xúc tới là không khống chế được. Vì vậy, Từ Tranh mới trêu, Đàm Trác thích khóc
lắm, nghe tin trên đài hay dự báo thời tiết đều khóc nấc lên được. Trong phim,
Đàm Trác phải bắt chẹt Từ Tranh một cách vi diệu mới được coi là hoàn thành vai
diễn.
Từ
"Spring fever (2009)", "Mr. Tree (2011)", đến "Truy
tìm sát nhân/Cock and bull (2016)", "Bạo lực không tiếng động/Wrath
of silence (2017)", luôn có người so sánh Đàm Trác như "Lôi của Hách
Lôi". Mãi đến "Tôi không phải dược thần", khán giả mới thấy hết
được vẻ đẹp riêng của Đàm Trác.
Lưu
Tư Huệ trong phim là một vũ nữ múa cột tại một quán đêm, con gái mắc bệnh bạch
cầu tủy bào mạn tính, có thằng chồng bỏ vợ bỏ con. Để kiếm tiền nhiều và nhanh,
Lưu Tư Huệ chọn nghề vũ nữ. Trong phim có một chi tiết nhỏ nhắc đến phần đời
trước của Lưu Tư Huệ. Đó là cảnh Dũng ca và Lưu Tư Huệ lên phòng, có một bức ảnh
chụp Lưu Tư Huệ múa ba lê. Người con gái múa ba lê ngày xưa vì kiếm tiền cho
con gái đã lưu lạc đến bước đường này.
Vì
20s múa cột trong phim, Đàm Trác vốn yếu sức khỏe đã phải luyện thành chuyên
nghiệp, nhưng hậu quả là đầu gối tổn thương vĩnh viễn. Múa cột yêu cầu sức khỏe.
Đàm Trác xin đạo diễn một ít thời gian, từ mỗi ngày luyện 1 giờ lên mỗi ngày
luyện 3 giờ. Phần da tiếp xúc với cột không bầm tím thì cũng rách da.
"Sau
đó, tôi nói đùa với họ, tôi trẻ quá, không biết múa cột là gì đã dám nhận vai.
Cảm giác đó như trò hành hạ chốn hậu cung xưa vậy. Đau lắm." Đàm Trác kể.
Dương Tân Minh
Văn
Mục Dã sáng tạo Mục sư Lưu là người không xu dính túi, uống một lượng lớn loại
thuốc có tác dụng phụ trong thời gian dài để ức chế bệnh tình, nhưng vì 10 năm
bệnh không khỏi mà người chưa chết nên Mục sư Lưu kết luận đó là nhờ lực lượng
siêu nhiên, thậm chí đó là ý trời. Ông chính là một đại diện tiêu biểu của rất
nhiều bệnh nhân.
Mục
sư Lưu cho rằng, sức mạnh tinh thần có thể chiến thắng bệnh tật, nên ông trở
thành mục sư, đi dẫn đạo cho rất nhiều người bệnh để họ theo đạo. Trong phim, Mục
sư Lưu là tín đồ đạo Cơ Đốc, trong thực tế thì thường là đạo Phật và một số đạo
khác.
Diễn
viên Dương Tân Minh dù đã 61 tuổi nhưng vẫn đóng vai một kẻ ốm đau. Từ Tranh kể,
"Chúng tôi bắt đầu hợp tác trong bộ phim 'Vùng đất chết'. Nếu ổng phải diễn
vai ác, ổng sẽ chôn thân trong lò mổ lợn cả tháng trời. Lần này đóng vai mục
sư, từ một ông già không biết chữ tiếng Anh nào đã đọc tiếng Anh trôi chảy hiền
từ."
Trong
"Vùng đất chết" 9 năm trước, Dương Tân Minh đã diễn vai ông chủ trạm
xăng dầu vô cùng xuất sắc. Mỗi ngày ông đi bộ 8 - 10 km trên sa mạc, rửa mặt bằng
vũng nước mưa, vì nước này có tính kiềm lớn mà ông đen đi rất nhanh.
Để
chuẩn bị cho vai diễn lần này, Dương Tân Minh đã tới nhà thờ, trò chuyện với một
vị mục sư cùng tuổi. Thoại tiếng Anh của ông hoàn toàn là học thuộc nằm lòng.
Chính là theo lời Văn Mục Dã: "Một người diễn viên hy sinh nhiều như vậy
cho vai diễn, tôi tin rằng nhân vật của ông sẽ làm hài lòng mọi khán giả."
Nhận xét
Đăng nhận xét