"Người đàn ông giàu nhất Tây Hồng" và "Diên Hy công lược": Sướng đấy! Mà cứ chê đấy!
20180728
Phim điện ảnh hot nhất cuối
tuần này là "Người đàn ông giàu nhất Tây Hồng", thu hoạch gần 400 triệu
trong chưa đây 2 ngày ra rạp. Phim truyền hình hot nhất hiện nay là "Diên
Hy công lược", lượt view đã vượt 1 tỷ.
Nếu chỉ nhìn qua sẽ tưởng hai
bộ phim này không có điểm chung. Nhưng về bản chất, những người sáng tạo nên
hai bộ phim này đều là những người biết rất rõ thị trường trong lòng bàn tay.
"Người đàn ông giàu nhất
Tây Hồng" nương theo trào lưu chủ nghĩa hiện thực hiện nay, chọc rất chuẩn
vào giấc mơ giữa ban ngày “vĩ đại” của người đàn ông rễ cỏ, có tiền có sex,
nhưng cuối cùng vẫn kết luận có tình có nghĩa.
"Diên Hy công lược"
lên sóng với thể loại chính kịch, một phát đập chết Thánh nữ, lời thoại hiện đại
biến hậu cung Càn Long thành chốn công sở, phất thẳng lên như diều gặp gió cộng
thêm mối tình thắm đượm chân thành.
Nhìn cách hai bộ phim này gây
sóng gió là biết cả hai bộ phim này đã rất thành công. Nhưng liệu hai bộ phim
này có đáng được ca ngợi là hay không? Câu trả lời là không.
Trước tiên bàn về ý tưởng
sáng tạo.
Khác với các bộ phim trước được
cải biên từ các tác phẩm sân khấu kịch, "Người đàn ông giàu nhất Tây Hồng"
là remake của một bộ phim thực hiện từ năm 1985 của Universal studios. Và chính
xác thì bộ phim năm 1985 của Universal cũng là chuyển thể lần thứ "n"
của nguyên tác tiểu thuyết. Năm 1902, George Barr McCutcheon đã sáng tác một
quyển tiểu thuyết mà ông không thể ngờ rằng sau này sẽ được lên màn ảnh lớn tới
13 lần: Hollywood 5 lần, Anh 2 lần, Ấn Độ 4 lần, Brazil 1 lần, và "Người
đàn ông giàu nhất Tây Hồng" là lần chuyển thể thứ 13. Tiểu thuyết đó có
tên "Brewster phát tài/Brewster's Millions".
Còn "Diên Hy công lược",
chúng ta không phủ định Vu Chính vì lịch sử đạo nhái chuyên nghiệp của anh,
nhưng chúng ta càng không thể nói, "Diên Hy công lược" là tác phẩm
sáng tác gốc 100%. Bộ phim tự xưng là không đi theo lối mòn. Nhưng đã bước lên
con đường cung đấu, không ai có thể phân biệt rõ chỗ nào đạo và chỗ nào nhái. Từ
"Thâm cung nội chiến", "Chân Hoàn truyện", "Mỹ nhân
tâm kế", thậm chí là "Hoàn Châu cách cách" và "Như Ý truyện"
chưa phát sóng đều sử dụng các công thức tương tự nhau để chế luyện ra các món
ăn có hương vị từa tựa nhau.
Giờ bàn đến nòng cốt của bộ
phim.
"Người đàn ông giàu nhất
Tây Hồng" là về rễ cỏ nghịch tập. Lấy cốt chính là một đêm thành tỷ phú, kể
lại một giấc mộng hoang đường giữa ban ngày cực kỳ vẩn vơ, cực kỳ phi thực tế,
nhưng đã rất nhiều người mơ: Vương Đa Ngư loser tuổi trung niên, loser trên mọi
mặt trận, cả sự nghiệp bóng đá lẫn cuộc sống sinh hoạt. Vào đường cùng, đột
nhiên gã nhận được món tiền trời cho, nháy mắt biến thành người thừa kế duy nhất
của một nhà tỷ phú nào đó. Để được thừa kế khối tài sản trị giá 30 tỷ, gã phải
đáp ứng một điều kiện duy nhất: Tiêu hết 1 tỷ trong vòng 1 tháng.
Không thể không nói, bản lĩnh
diễn hài của Thẩm Đằng là tiền đề hài hước của bộ phim, cũng là mấu chốt thắng
được sự yêu thích của khán giả. Tuy nhiên với số đông, xem bộ phim này mà sướng
vô cùng. Nhìn Vương Đa Ngư giàu "bất thình lình" khoe khoang khắp
nơi, nhìn những người từng coi thường gã xếp hàng chờ đợi để được dạy dỗ sai bảo,
nhìn gã tiêu hoang như nước, rất nhiều khán giả sướng như đọc truyện sướng thuở
đầu.
Vài ví dụ ném tiền qua cửa sổ:
Mua máy xúc tát tiền vào mặt huấn luyện viên trưởng đã dám khai trừ gã, đưa đồng
đội tới nhà hàng sang trọng nhất để ăn đến phình bụng, mua những mã cổ phiếu
chuyên giảm giá. Không hề sai khi châm chọc "Có tiền, muốn gì được nấy".
Tiền và sex được đưa vào phim với mong muốn gây cười, chọc lét khán giả, nhưng
thủ đoạn của biên kịch lại không hề cao tay.
Vương Đa Ngư có tiền, bỏ tiền
mời đội mạnh tới thi đấu. Nhưng vì ngày thường lười luyện tập, tài năng lại hữu
hạn nên bị người ta đá cho thua sấp mặt 0 - 9. Thế mà chỉ cần vài câu ước mơ
nhiệt huyết nói suông, tất cả mọi người đã đứng lên hoan hô. Thảo nào có khán
giả phê, phim điện ảnh châm chọc thói coi tiền là tất cả, lại càng khiến người
ta cảm thấy tiền là tất cả.
Những tình tiết hài nhấn vào
đặc điểm sinh lý nam nữ, như "Nhị nãi", "Liễu Kiến Nam", vừa
thô vừa tục. Không ít pha quay chậm đặc tả hạ bộ đàn ông, phần ngực và dưới váy phụ nữ.
Đây là hài hay lòe thiên hạ, mục đích thật đáng nghi.
Nói chung, "Charlotte phiền
não" cũng mơ đấy, cũng sân khấu hóa đấy, nhưng ta vẫn thấy những chi tiết
sinh hoạt đời thường. Nhưng Tây Hồng chỉ có tiền và tiền và tiền, nhờ tiền mà
có vợ có con có danh thơm tiếng tốt.
Thật không hiểu, tiền càng nhiều, càng không đáng giá.
Tuyến chính của "Diên Hy
công lược" là Ngụy Anh Lạc vào làm cung nữ trong Tử Cấm Thành để điều tra
nguyên nhân cái chết của chị gái, trải qua bao khó khăn, cuối cùng lên làm
"Lệnh phi" của Càn Long.
Có người khen phim này
"thanh lưu". Trái ngược hoàn toàn với hình tượng mong manh ngốc nghếch
ăn liền sản xuất sẵn phổ biết trong phim cung đấu đại nữ chủ, Ngụy Anh Lạc vừa
xuất hiện đã thấy ác. Hai mươi tập đầu tiên, Ngụy Anh Lạc từ tiểu cung nữ phường
thêu đã lên chức tỳ nữ thiếp thân của Hoàng hậu, rồi làm thị tật cho Hoàng đế,
thăng rất nhanh, không oán trời trách đất mà dựa vào chính mình, thuật ngữ chuyên
môn gọi là "Hoa sen đen". Người bắt nạt ta, ta trả đũa lại: Dám bắt nạt chị, chị xẻo chết tươi.
Đúng như lời tự bạch của nữ
chính, tính chị có thù tất báo.
Phim thế thì đương nhiên khán
giả xem rất sướng. Chưa từng có một ai ba ba tự lo nổi thân mình trong những mối
quan hệ xã hội rắc rối phức tạp ngày thường, có ai lại từng không nghiến răng
kèo kẹo "Chờ ngày anh lên..."
Sinh hoạt ngày thường hay
công việc, trên đời không một ai được hào quang nhân vật chính bao bọc bảo vệ
như Ngụy Anh Lạc.
Như lúc làm cung nữ phường
thêu, nàng giấu ngân châm trong cổ áo triều phục hoàng thượng, thủ đoạn khéo
léo báo thù thay Cát Tường. Kết quả đúng là khiến người ta rất khoái. Nhưng
phong cách chính kịch đi đâu mất rồi? Sự kiện tưởng như rắc rối nghiêm trọng lại
được một câu dối dá hời hợt bỏ qua.
Nói cho cùng, hình tượng trí
tuệ của nữ chính đều là nhờ các đối thủ tự dưng ẩm IC; khả năng bày mưu đặt kế
và khống chế tình hình của nữ chính đều là nhờ bàn tay của biên kịch, thích thế
nào thì viết thế ấy.
Lãng mạn tình cảm trong phim
cũng như một trò đùa. Phú Sát thị vệ là idol của toàn hậu cung, chỉ gặp nữ
chính mấy lần mà tình đậm đà yêu sâu sắc.
Đến Hoàng thượng cũng không tránh
khỏi hào quang của nữ chủ. Dù lặt vặt chồng chất nhưng yêu chính là yêu. Có người
so sánh tranh đấu hậu cung với giành giật vị thế trong xã hội hiện đại. "Bạn
có thể sống đến tập mấy trong phim cung đấu" trở thành cảm giác của vô số
khán giả khi xem dòng phim này, cũng là tự cho điểm bản thân, hy vọng một ngày
kia cũng có bàn tay vàng như của nữ chính.
Mơ chỉ là mơ, nhưng
"Diên Hy công lược" là phim sảng văn bàn tay vàng là chuyệt thật
không thể sửa được. Nữ chính bách chiến bách thắng, nếu cả 70 tập chỉ thắng và
lên như vậy, thật quá khủng khiếp.
Đáng tiếc, bộ phim được giới
thiệu chính tức vắn tắt như vầy: "Anh Lạc dũng cảm tiến lên, bằng lòng gan
dạ, đầu óc nhạy bén, linh hoạt và sự rộng rãi khoan dung, nàng đã vượt qua các
khó khăn trùng trùng điệp điệp chốn cung đình, trở thành Lệnh quý phi giúp đỡ
Càn Long thịnh thế. Cho đến lúc qua đời, Ngụy Anh Lạc mới cho Càn Long biết lời
lâm chung phó thác của Phú Sát hoàng hậu năm đó, hy vọng nàng bầu bạn với Hoằng
Lịch, trợ giúp chàng thành đấng minh quân." Càn Long thịnh thế là nhờ vào
sự giúp đỡ của hậu cung, di ngôn trước khi mất của Hoàng hậu Đại Thanh là cầu một
cung nữ phụ tá hoàng đế, thiết định vừa phi lý vừa cố ý bẻ vẹo lịch sử, thật
khiến người ta vừa tức vừa buồn cười.
Xét đến cùng, "Người đàn
ông giàu nhất Tây Hồng" và "Diên Hy công lược" cũng đã thỏa mãn
tâm lý sướng của khán giả. Nhưng thức dậy đi, những bộ phim nhắm đến nhu cầu của
thị trường và chăm chắm vào kết quả này đều cách rất xa 2 chữ "Phim
hay".
Biên tập: Vương Ngạn.
Nhưng đối với trình thưởng thức phim của khán giả đại chúng hiện nay cộng với chất lượng ngày càng đi xuống của phim ảnh nói chung thì những bộ phim như thế này đã được gọi là "hay" rồi
Trả lờiXóa