Đạo diễn chính kịch nên làm thế nào để lột xác thành công?
20180809 Gốc: Nhật báo Quảng
Châu.
Bom tấn anh hùng phương Đông
truyền kỳ "Vũ động càn khôn" do Trương Lê đạo diễn, các diễn viên
chính: Dương Dương, Trương Thiên Ái, Ngô Tôn, Vương Lệ Khôn, đã lên sóng từ
ngày 7/8 trên đài Đông Phương. Bộ phim chuyển thể từ tiểu thuyết cùng tên của
Thiên Tàm Thổ Đậu, hiện đang chịu tranh luận dữ dội. Phim bị fan nguyên tác chê
bai, khả năng sáng tạo cốt truyện của biên kịch bị đặt dấu hỏi, liệu đạo diễn
chính kịch có thể mang làn gió mới tới cho dòng phim huyền huyễn, liệu các diễn
viên trẻ có thể nâng cao khả năng diễn xuất, liệu bộ phim có thể trở thành mốc tiêu
chuẩn mới hay không, tất cả đều chưa có đáp án thống nhất.
Dương Dương diễn quá lố?
Ngoài thể hiện trình độ chế
tác của đạo diễn, "Vũ động càn khôn" có thể coi là bước chuyển hình
bước lên nấc thang diễn viên của Dương Dương. Định vị trước đây của Dương Dương
là "chàng trai đẹp như hoa", chuyên trị các vai bá đạo lạnh lùng, thường
xuyên bị chê "đơ". Sau khi được đạo diễn Trương Lê hướng dẫn, Dương
Dương đã có một sự thay đổi lớn, anh ta hy vọng khán giả có thể chứng kiến cố gắng
vươn lên của bản thân. Trong phim, Dương Dương thủ vai nam chính Lâm Động, từ
thiếu niên bình thường lột xác thành anh hùng tuyệt thế, bằng vào lòng kiên
trì, cố gắng từng chút một, tôi luyện chính bản thân, vượt qua vô số khó khăn,
chần chừ, chiến thắng mọi điều gian ác. 5 tập đầu tiên đã cho thấy ước muốn đột
phá bản thân mãnh liệt của Dương Dương.
Đầu tiên là tạo hình lấm lem,
bẩn thỉu. Lâm Động xuất phát từ chàng thanh niên không được gia tộc coi trọng,
cho nên mặt mũi, tóc tai phải rối, phải bẩn, quần áo rách rưới, thủng lỗ chỗ,
yêu cầu diễn viên phải thoát được lớp áo "thần tượng". Tới khi mạo hiểm
thăng cấp và lột xác hậu kỳ, tạo hình sẽ chuyển sang "râu ria xồm
xoàm", để lộ vẻ xù xì, thô kệch. Thắng liên tiếp 5 lần tỷ thí, hay sum vầy
ấm áp bên gia đình, hay đối mặt với những người anh em họ hàng có mâu thuẫn
ngày xưa, người diễn viên phải lột tả được sự trưởng thành, rộng rãi, ấm áp của
Lâm Động. Không những vậy, người diễn viên còn phải diễn ra sự hồn nhiên trẻ
con mới lấy được lòng tin của khán giả.
Thứ hai là những phân cảnh
lãng mạn. Thực tế, đạo diễn Trương Lê không am hiểu làm phim về đề tài yêu
đương nam nữ, ông đã thừa nhận điều này trong một cuộc phỏng vấn. Những tập đầu
"Vũ động càn khôn" đã để lộ đầu mối về mối tình rắc rối giữa ba nhân
vật của các diễn viên Dương Dương, Trương Thiên Ái và Vương Lệ Khôn. Lâm Động
nhất kiến chung tình với "tiên nữ tỷ tỷ" Lăng Thanh Trúc, biểu cảm rất
dí dỏm, mê đắm, tạo cảm giác hài hước; cùng oan gia hoan hỷ Ứng Hoan Hoan gục gặc
như chó với mèo, khiến người xem rất mong đợi sự phát triển tình cảm của họ.
Đương nhiên, vẫn có những cảnh
Dương Dương đã diễn quá lố. Ví dụ như cái "mặt dày" của Lâm Động bị
phóng đại quá mức, nhưng cũng có người cảm thấy đây là để chứng tỏ sự tương phản
tính cách trước sau.
Đạo diễn Trương Lê mở ra trào lưu mới?
Từ khi ghi hình đến hôm nay,
điều khiến giới phim ảnh quan tâm nhất tới "Vũ động càn khôn" là đạo
diễn Trương Lê. Trước đây, ông nổi tiếng với các phim điện ảnh chính kịch lịch
sử như "Đại Minh vương triều 1566", cho đến nay vẫn là "tuyệt
tác kinh điển" trong lòng vô số khán giả. Vì vậy, khi ông chuyển hướng
sang bộ phim huyền huyễn "Vũ động càn khôn", mọi người đều rất ngạc
nhiên, đều cho rằng ông không cự tuyệt nổi mê hoặc của đồng tiền, thậm chí
không ít bạn của ông khuyên "Đừng làm". Nhưng ông cảm thấy, phải nhân
lúc sức sáng tạo vẫn còn, cố gắng quay nhiều bộ phim được giới trẻ chú ý, bởi
phim chính kịch - lịch sử đã mất đi vị thế trên thị trường.
Trương Lê xuất thân từ quay
phim, ông có khiếu thẩm mỹ đặc biệt của chính bản thân về hình ảnh, kết cấu, bối
cảnh. Có người kể, ngay từ đầu, ông đã yêu cầu nhóm tạo hình và bố trí dựng cảnh
phải vượt qua các quy tắc thông thường, phát huy hết trí tưởng tượng, phải cho
khán giả cảm giác lần đầu tiên được thấy. Phông cảnh kết hợp các yếu tố Đông -
Tây, kỹ xảo, hành động đều phải "thật". Vĩ dụ như Lâm Động xuất hiện
lần đầu tiên mặc dù trông rất hoang dã, nguyên thủy, nhưng rất phù hợp với thẩm
mỹ Trung Quốc truyền thống, tuy khác với phương pháp của phim kỳ ảo phương Tây
nhưng lại cho ra kết quả giống nhau, khiến người ta khắc sâu ấn tượng.
Về phương diện hành động, xóa
bỏ các hiệu ứng bay bổng, pháp thuật, các diễn viên ăn thật đấm thật, công kích
vật lý, khiến bộ phim nhìn qua càng có cảm giác chân thật. Phim huyền huyễn
nhưng lấy gốc từ võ thuật, mở ra phong cách mới khác hẳn cho dòng phim huyền
huyễn. Ngoài ra, có khán giả nhận xét, phim đã xây dựng rất nhiều cảnh thật,
như rừng rậm rộng lớn, cánh đồng hoang vu, để diễn viên được diễn tỏng cảnh thật,
không cần nhờ trí tưởng tượng để diễn trước màn xanh, mang lại cảm giác tự
nhiên thuần túy. Về phương diện hiệu ứng hình ảnh, các động vật như hổ lửa và
tiểu điêu được làm rất thật, các phông cảnh cũng không khiến khán giả dập tắt ý
nghĩ muốn xem.
Những bộ phim huyền huyễn,
tiên hiệp khác đều lựa chọn phối nhạc Trung Quốc, nhưng Trương Lê đã dũng cảm
thử nghiệm một phong cách khác. "Nhạc phối của 'Vũ động càn khôn' là khúc
nhạc dương cầm, mang lại hiệu quả vô cùng ấn tượng. Không thể không bội phục mắt
nhìn và khả năng quyết đoán của đạo diễn Trương Lê. Không phải ai cũng dám sử dụng
nhạc phương Tây trong một bộ phim mang thể loại huyền huyễn, võ hiệp." Một
fan thâm niên của Trương Lê cho biết, ông đã sử dụng bản giao hưởng số 40 của
Mozart và các khúc dương cầm khác.
Nhưng tạo hình và khí chất của
các diễn viên đã tạo nên tranh cãi lớn. Tạo hình của họ hình như không theo đuổi
cái đẹp mà chạy theo trào lưu nguyên thủy dã tính. Như tạo hình phản diện
Lâm Lang thực sự gây bất ngờ lớn, không hề phát huy được gương mặt đẹp của Ngô Tôn;
tóc đuôi ngựa của Ứng Hoan Hoan và áo choàng của Vương Lệ Khôn đều "có khí
tràng, không đủ đẹp".
Khả năng của biên kịch cần được hoàn thiện hơn nữa?
Có khán giả cho rằng, khâu chế
tác và diễn viên của "Vũ động càn khôn" đều rất thành tâm, nhưng fan
nguyên tác cho rằng nội dung phim đã được thay đổi xáo xào, láo nháo.
Thật ra, nguyên tác là tiểu
thuyết trường thiên, nếu không được thay đổi khi chuyển thành kịch bản, thì
không có khả năng lên phim. Nhất định phải sắp xếp lại, nếu không tình tiết
phim vừa rườm rà, vừa chậm chạp. Nhịp điệu của 5 tập đầu tiên có thể nói là rất
khá, Lâm Động vừa xuất hiện đã chiến đấu với hổ, ngoài ý muốn tìm được "Tổ
phù", bị ép phải xông vào Yêu thú cốc, những diễn biến mới liên tiếp, nhịp
điệu nhanh nên người xem cảm thấy rất đã.
Quan trọng nhất là, phim truyền
hình đã truyền tải được tinh thần cốt lõi của tiểu thuyết, dẫn đường chỉ lối,
hình thành giá trị quan cho quần chúng, "Không bao giờ nói thua, lùi lại một
bước để tiến nhanh hơn", rất có ý nghĩa dành cho những người trẻ. Theo ý
nghĩa đó, phim truyền hình đã lưu giữ được các nội dung, tình tiết, nhân vật
quan trọng nhất, đồng thời tăng giá trị quan. Là một bộ truyện đại nam chủ,
toàn bộ tiểu thuyết quay xung quanh nam chính, những nhân vật khác đều được khắc
họa vô cùng ít ỏi. Nhưng bản truyền hình đã cho khán giả thấy những nhân vật trọn
vẹn, tràn đầy sức sống.
Tuy nhiên, do trong tiểu thuyết
đã mô tả quan hệ của các nhân vật khá phức tạp, thế giới quan quá rộng, có vẻ
như biên kịch đã không thể đưa vào hết trong phim, thứ tự loạn, gây khó hiểu
cho những người chưa từng đọc nguyên tác. Để tăng độ dễ hiểu, biên kịch đã tiết
lộ trước các huyền niệm tu luyện và phù thạch, mất đi một phần nào sức hấp dẫn.
Đánh giá: Chất lượng và dư luận phụ thuộc vào thái độ - Tằng Tuấn
Các phương thức phát sóng mới
không ngừng xuất hiện: chiếu cùng lúc trên cả hai nền tảng, mạng trước đài sau,
đài trước mạng sau. Có thể thấy tiêu chuẩn của phim truyền hình mạng và phim truyền
hình truyền thống đang sát gần với nhau hơn, ranh giới giữa hai thể loại phim
đang dần mờ nhạt. Đúng thời điểm này, chịu áp lực từ đồng tiền, đạo diễn chính
kịch cũng đua nhau nhảy sang phim IP, phim huyền huyễn; họ cần phải kiên trì thực
hiện các tác phẩm có chất lượng cao, không được phép chạy theo xu hướng đồng chất
hóa, đến đâu thì tùy.
Những tác phẩm trước đây của
nhóm đạo diễn này đều có chất lượng và độ phổ biến không đồng đều. Đạo diễn
Dương Lỗi gây tiếng vang lớn với "Đỏ" đã thử sức với "Cửu châu
thiên không thành", douban chưa tới 5, trang phục cổ sâu xẻ chữ V không
theo thẩm mỹ chủ lưu, bị nhiều dân mạng dè bỉu. "Phù Dao" của Dương Mịch
không đạt tiếng vang như ý muốn. "Con đường thành sao" điểm càng thấp
hơn, bị dân mạng xưng là đứng đầu các thể loại sáo lộ, xấu hổ. Đạo diễn
Hongkong Cúc Giác Lượng đã từng chỉ đạo rất nhiều bộ phim truyền hình chuyển thể
từ tác phẩm võ hiệp của Kim Dung như "Thần điêu hiệp lữ (1983)",
"Thiên long bát bộ (2003)", "Anh hùng xạ điêu (2003)",
nhưng chỉ một "Huyễn thành" chất lượng kém, rating kém, đã khiến ông
"khí tiết tuổi già khó giữ". Cùng một người nhưng chất lượng giữa các
tác phẩm lại chênh lệch xa đến vậy, đủ để mất lòng tin.
Nhưng có những đạo diễn có thể
kéo dài danh tiếng. Như Khổng Sênh với "Sấm Quan Đông", "Chiến
Trường Sa", liên tiếp chỉ đạo các bộ phim chất lượng tốt, phổ biến rộng
như "Lang Gia Bảng", "Ma thổi đèn: Tinh tuyệt cổ thành",
"Lang Gia Bảng: Phong khởi Trường Lâm". Ông làm phim rất nghiêm túc,
dù là phim truyền thống hay phim chiếu mạng, đồng thời, rất linh hoạt, thường xuyên học hỏi,
áp dụng thủ pháp kể chuyện chậm rãi, kết hợp với truyền thông, tương tác với
nhau tạo nên hiệu ứng rất tốt.
Thấy nhiều bộ phim dở nhưng vẫn
mặc sức tung hoành trên mạng, thu hút rất nhiều lượt view, có người đã cảm thấy
khán giả đã dần không biết phân biệt phim hay, phim dở. Thật ra, phim hay thật
sự luôn có thị trường riêng. Đạo diễn chính kịch muốn thử sức ở các thể loại mới
là chuyện tốt, quan trọng nhất là họ phải giữ vững tấm lòng, đặt trái tim vào
việc sáng tác, không lấy sáng tạo để thu hút sự chú ý của khán giả, cố tình nhồi
nhét những chi tiết thừa thãi, vô bổ, khó hiểu để tạo độ hot.
Nhìn vầng hào quang của
Trương Lê, khán giả vẫn luôn hy vọng ông có thể đưa "Vũ động càn
khôn" trở thành mốc tiêu chuẩn mới của thể loại phim huyền huyễn, nâng cao
chất lượng dòng phim này. Nhưng, có đôi lúc, chúng ta không thể yêu cầu quá cao
quá nhiều, bỏ qua những thành kiến, tập trung theo dõi phim, kiên trì xem phim,
khách quan đánh giá, đấy mới là khán giả có tư cách.
Trương Lê: Không có diễn viên tồi, chỉ có đạo diễn tồi.
Tối qua, "Vũ động càn
khôn" đã lên sóng Youku. Đạo diễn Trương Lê đã trả lời phỏng vấn, ông
không hề cường điệu thể loại và đề tài của tác phẩm. "Vũ động càn
khôn" có vỏ ngoài IP nhưng vẫn truyền tải những lý niệm của ông như những
tác phẩm cũ, nhất là nam chính Lâm Động do Dương Dương thủ vai, "Lịch sử
trưởng thành của một thiếu niên đồng dạng với giá trị quan của chính kịch. Tôi
chỉ thay đổi, chọn lựa thể loại gần gũi, quen thuộc với giới trẻ, tiếp tục truyền
tải những điều tôi muốn nói."
Bộ phim này cũng sử dụng dàn
diễn viên trái ngược với những bộ phim trước của đạo diễn Trương Lê. Những bộ
phim trước đều sử dụng những diễn viên lâu năm, có nghề. Còn dàn diễn viên
chính của "Vũ động càn khôn" là những người trẻ như Dương Dương,
Trương Thiên Ái, gây ra nhiều tranh luận. Nhưng đối với Trương Lê, lứa tuổi của
diễn viên không liên quan tới diễn xuất, "Dương Dương từng nói với tôi, thằng
bé thật sự muốn làm một người diễn viên giỏi. Tôi cũng nhìn thấy những cố gắng
của thằng bé, tôi thấy thằng bé có tiềm năng và quyết tâm đầy đru để trở thành
một diễn viên giỏi. Vẫn là câu nói đó, không có diễn viên tồi, chỉ có đạo diễn
tồi." Trương Lê rất khen thể hiện của các diễn viên trẻ trong phim,
"Dương Dương đang dần trưởng thành, dần dần biết bỏ hình tượng. Thằng bé
không giỏi nói năng. Khi diễn là không biết mệt, biết đói, biết khát, chỉ biết
khát vọng diễn."
Nguồn:
http://www.xinhuanet.com/ent/2018-08/09/c_1123243394.htm
Nhận xét
Đăng nhận xét