Nhồi phim như nhồi vịt, phim còn gì là phim.
20180827
Gốc: Nhật báo Quảng Châu.
Dạo
gần đây, bộ phim đang gây sốt màn ảnh nhỏ "Hương mật tựa khói sương" dính
phải lùm xùm tăng đất diễn cho nam hai, nhiều khán giả tuyên bố không xem tiếp.
Chuyện này đã vạch ra một hiện tượng xấu trong làng phim quốc nội: nhồi phim
như nhồi vịt vì lợi ích của nhiều phía, nhưng rốt cuộc lại đánh mất hảo cảm của
khán giả. Do đó, người hâm mộ phim ảnh đã và đang đặt một dấu hỏi lớn với những
phim truyền hình bom tấn với số tập khổng lồ.
"Hương mật" bị chê vì nhồi nhét quá tay.
Phim
thần thoại cổ trang "Hương mật tựa khói sương" (tiếp theo gọi tắt là
"Hương mật") đang gây sốt màn ảnh nhỏ. Nhiều khán giả của bộ phim
đang lên án việc nam hai "Nhuận Ngọc" do La Vân Hy thủ vai đã được
tăng đất diễn quá nhiều, thậm chí lấn sang tuyến chính. Có người cho rằng, bởi
vì "Nhuận Ngọc" được xây dựng quá trọn vẹn, nên khiến cho hình tượng
của "Húc Phượng" thiếu sức sống, đồng thời, tuyến phụ cũng câu kéo
quá nhiều thời gian, thành ra tuyến tình cảm của nam nữ chính không được bồi đắp
đầy đủ, thiếu sức thuyết phục.
Đối
với vụ việc này, nhiều người tuyên bố trên mạng là không xem nữa. Có người tung
tin kịch bản gốc chỉ có 45 tập, sau bị nhồi đến 60 tập.
Ngày
26/8, studio của La Vân Hy phủ nhận được tăng đất diễn, "Đừng làm xấu hình
ảnh của một diễn viên chăm chỉ, có tâm với nghề."
Nhồi đến hỏng: Nên đặt câu hỏi cho độ dài lê thê của một bộ phim truyền hình?
Thực
ra, rất nhiều bộ phim cũng đồng cảnh ngộ với "Hương mật", ban đầu được
yêu thích, nhưng càng về sau, vì bị nhồi nhét quá tay nên phản hồi của khán giả
cũng kém đi rất nhiều, ví dụ như "Phù Dao", "Huyền của Ôn
Noãn", "Nghìn lẻ một đêm", chỉ vì những tuyến phụ quá lê thê mất
nhiều thời gian, kéo chậm nhịp điệu bộ phim, gây ra rất nhiều tranh cãi.
Các
bom tấn truyền hình khác như "Quân sư liên minh", "Hổ khiếu long
ngâm", 'Trường săn", "Cửu Châu - Hải thượng Mục Vân ký" đều
từng chịu chỉ trích vì quá nhiều cảnh hồi ức, lạm dụng những cảnh quay vô thưởng
vô phạt, nhịp điệu chậm rì rì, bị nghi ngờ "nhồi phim". Ngay cả bộ
phim "Phong tranh/Diều" do Liễu Vân Long đạo diễn kiêm diễn viên
chính dù gây sốt màn ảnh nhỏ, nhưng cũng bị công khai lên án vì nhồi nhét quá
đà.
Có
thể thấy rõ một điều, những "bom tấn" truyền hình hiện nay, đặc biệt
là phim cổ trang, phải có độ dài trên 70 tập, thế thì mới xứng danh "bom tấn".
Các bộ phim đang chiếu như "Thiên Thịnh trường ca" 70 tập, "Như
Ý truyện" 89 tập, "Diên Hy công lược" 70 tập, đều mắc phải cùng
căn bệnh nhịp điệu chậm. Hay các bộ phim đang trong thời gian sản xuất như
"Đại Minh Hoàng phi Tôn Nhược Vi truyện" do Thang Duy, Chu Á Văn đóng
vai chính dài 70 tập, "Giang sơn cố nhân" của Chương Tử Di dài 80 tập.
"Khánh dư niên" do Trương Nhược Quân và Trần Đạo Minh thủ vai chính dự
định kéo dài thành 3 mùa, dành riêng mùa đầu tiên 50 tập chỉ để giới thiệu các
nhân vật, điều này khiến người ta không khỏi lo lắng về độ dài bộ phim.
Đương
nhiên, độ dài của phim không tỷ lệ nghịch với chất lượng phim. Như "Tam Quốc
diễn nghĩa (1994)" dài 84 tập, "Chân Hoàn truyện" dài 76 tập, đều
là những ví dụ thành công điển hình. Nhưng trên thực tế, phần lớn phim truyền hình có độ
dài không tương xứng với nội dung và chất lượng.
Biên kịch + Biên tập hậu kỳ: khó khống chế số lượng tập phim
Phần
lớn phim truyền hình sau mỗi giai đoạn lập hồ sơ, ghi hình, biên tập, phát sóng
đều có một độ dài khác nhau, thông thường là tăng dần theo từng giai đoạn. Lý
do chỉ có một phần nhỏ là do những người làm phim suy nghĩ ở góc độ nghệ thuật,
còn phần lớn là vì lợi ích thương mại.
Phim
truyền hình được mua theo tập, số tập càng nhiều thì tiền thu về cũng càng nhiều.
Mức giá cao nhất dành cho một tập phim truyền hình trong nước là 12 triệu NDT.
Một bộ phim dài hơn 80 tập có thể thu về tới 1 tỷ NDT. Đây là miếng mồi béo bở
trong mắt các công ty sản xuất, là thỏi màu tô điểm rực rỡ cho bản khai báo tài
chính. Mặt khác, do phải trả thù lao cắt cổ cho diễn viên, cùng với vốn đầu tư
khổng lồ, đơn vị sản xuất sẽ phải suy tính về phí tổn và lợi nhuận. Tăng số tập
nghĩa là giảm giá thành trung bình mỗi tập, đồng thời tăng lợi nhuận cả bộ phim.
Tuy
nhiên, để tránh gây ác cảm cho khán giả, những tình tiết được nhồi sẽ không bao
giờ xuất hiện ngay ở khúc dạo dầu. Những tập đầu tiên, thông thường là 5 tập,
phần lớn được làm rất gay cấn, hồi hộp, để chiếm tình cảm của khán giả. Ngựa
quen đường cũ, đến phần giữa và phần sau của bộ phim sẽ được thay đổi tốc độ,
ví dụ như từ tập 20 bắt đầu xuất hiện những tình tiết bị lặp đi lặp lại, giúp
khán giả ôn lại bài cũ, đồng thời mạnh tay tăng thời lượng dành cho tuyến phụ.
Hiện
nay, có rất nhiều loại hình biên kịch. Kịch bản gốc thường bị "chia
tách". Như kịch bản một bộ phim lúc ban đầu chỉ có 30, 40 tập, nhưng sẽ có
những biên kịch hành nghề ngay trong đoàn phim hoặc biên kịch từ studio của diễn
viên chịu trách nhiệm "thêm thắt".
Là
đơn vị phát sóng, tất nhiên các website video và nhà đài đều không thích chi trả
quá nhiều tiền cho một bộ phim. Nhưng vấn đề là họ lại luôn rất cần các bộ phim
truyền hình siêu dài tập. Vì những bộ phim này sẽ mang lại "hiệu ứng cái
đuôi dài". Thứ nhất là lượng khán giả và số đề tài thảo luận phải được
tích lũy từ từ, đồ thị rating của các bộ phim từ tập 30 trở đi thường sẽ tương
đối ổn định, vì vậy, những bộ phim siêu dài sẽ có lợi cho rating tăng trưởng,
có một lượng khán giả trung thành. Thứ hai là, trong hơn một tháng phát sóng,
các đơn vị phát sóng có đầy đủ thời gian và cơ hội để tiến hành kinh doanh, đẩy
cao độ nóng của bộ phim. Và cuối cùng, muôn hình muôn vẻ chèn quảng cáo vào phim, tăng
doanh thu lợi nhuận. Như "Diên Hy công lược", nhịp điệu của những tập
sau dần chậm lại, thêm vào quảng cáo mặt nạ dưỡng da, rồi các tiểu kịch trường
chỉ nhằm cho quảng cáo.
Vì
vậy, thông thường các đơn vị phát sóng sẽ căn cứ vào độ hot của phim để yêu cầu
phía sản xuất tiến hành điều chỉnh, phim hot thì tăng số tập, phim không hot
thì giảm số tập. Từng có nhà đài nuôi hẳn dàn biên tập phim, cắt xén mạnh tay một
bộ phim đang cực kỳ hot lúc đó, một tập phim 45 phút phần lớn toàn trailer và
preview, tình huống này cũng có thể coi là thông thường.
Bình luận: Chỉ nhìn cái lợi trước mắt không thể thọ được lâu.
Thực
ra vấn đề chân chính không phải là độ dài của một bộ phim. Khắp thế giới cũng tồn
tại những bộ phim truyền hình dài đến phát choáng, nhưng những bộ phim có kinh
phí nhỏ này đều thắng được tình cảm của khán giả nhờ những chi tiết nhỏ. Còn
các phim truyền hình được đầu tư tầm cỡ đều thắt chặt số tập, chế tác cẩn thận từng
chi tiết, không nhồi nhét để tránh việc khán giả cảm thấy lê thê, liên tu bất tận.
Nhưng
khi đến tay các sản phẩm quốc nội, số lượng tập phim lại khác hẳn, nhưng một
người sau khi đã được nếm rượu ngon sẽ cảm thấy nước lã nhạt phèo.
Bộ
môn nghệ thuật thứ 7 vốn phải coi nội dung là số một, nhưng lại bị các yếu tố
thương mại chi phối, sản xuất ra những bộ phim hay không ra hay, dở càng thêm dở.
Trước mắt, có thể coi việc nhồi nhét, thêm thắt là kết quả cân bằng lợi ích giữa
các bên, thế nhưng họ đã đặt khán giả ở đâu sau những cái đầu tính toán chi li
đó? Và thật may mắn là khán giả nước ta đã được nâng cao dần khả năng đánh giá phim, họ đã
lên tiếng phản đối việc thêm thắt, nhồi nhét phim, họ tuyên bố không xem phim
tiếp, hy vọng có tác dụng cảnh cáo với đơn vị sản xuất và đơn vị phát sóng của
bộ phim. Điều này nhắc nhở các nhà làm phim: không thể không hạn chế nhồi phim,
nếu không muốn tự phá hủy danh tiếng, đánh mất lòng tin của khán giả.
Tư
bản hiện đang có mặt trong tất cả các khâu sáng tác phim ảnh, và họ muốn bảo đảm
lợi ích của chính họ. Nhưng điều kiện tiên quyết vẫn luôn là một kịch bản xuất
sắc với nội dung hoàn chỉnh, phải làm ra một bộ phim hay với khả năng tồn tại
cao mới có thể chính thức đảm bảo lợi ích của tất cả các bên. Chỉ dựa vào nhồi
phim, thêm tập, ắt không thể thọ lâu.
Phóng
viên: Tăng Tuấn.
Nhận xét
Đăng nhận xét