"Ảnh/Cái bóng/Shadow" review: Đẹp ngất ngây (Hollywood Reporter)
"Ảnh"
là về một vị tướng chỉ huy thế thân mở đường máu thông qua những trò chơi thân
phận, chính trị cũng như hao tổn thể lực. "Ảnh" là bộ phim đánh dấu sự
trở về của đạo diễn tài năng người Trung Quốc Trương Nghệ Mưu sau một "Trường
Thành" đáng thất vọng (hay được biết đến với tên "Bộ phim về túm tóc
đuôi ngựa của Matt Damon"). "Ảnh" đã dành kha khá thời gian để vẽ
nên bức họa lịch sử gần gũi, bao gồm những âm mưu cung đình và những màn võ thuật
đỉnh cao trong một vài khoảnh khắc ngắn ngủi, một điều mà khán giả chúng ta vẫn
luôn mong đợi từ người đạo diễn đã làm nên "Anh hùng" và "Thập
diện mai phục". Nhưng ngôi sao sáng thực sự của bộ phim là thế giới hình ảnh
- lấy cảm hứng từ Thái Cực mà phương Tây thường gọi là biểu tượng âm dương, nét
bút lông truyền thống cùng với sự kết hợp đặc biệt giữa màu đen đậm và những sắc
thái xám - cực kỳ thu hút, đẹp đến khó có bộ phim nào có thể sánh bằng.
Bộ
phim này có lượng thoại nhiều quá đáng, nhiều đến độ có thể đánh mất khả năng
trở thành một bộ phim hot khủng khiếp. Nhưng nếu được tuyên truyền quảng bá
đúng, sự kết hợp giữa phông nền tuyệt đẹp của bộ phim và những chiếc ô Trung Quốc
truyền thống nguy hiểm chết người sẽ thu về hàng đống
tiền cho bộ phim nghệ thuật này. Sau khi được ra mắt tại Venice, phim sẽ ra mắt Bắc Mỹ tại Toronto trong hạng
mục Gala Presentation.
Trương
Nghệ Mưu và Lý Uy đã viết lại kịch bản do Chu Tô Tiến viết trước đó, lấy bối cảnh
thời kỳ Tam quốc với câu chuyện về Tử Ngu - một vị tướng xảo quyệt của Bái quốc.
Sau khi bị thương nặng trong một trận chiến, để giấu tình trạng sức khỏe, ông
ta buộc phải lui về phía sau, đặt lòng tin vào Cảnh Châu, một kẻ tráng kiện sở
hữu ngoại hình giống hệt và mang ơn ông ta, kẻ được đặt tên theo một thành của Bái quốc đã bị rơi vào tay địch. Nhờ một cái bóng thế thân, nước Bái dường
như không lộ ra bất kỳ điểm yếu nào. Ngoại trừ Tiểu Ngải (Madam), không một ai
biết về thế thân, kể cả vị vua trẻ của Bái quốc. Trong một cảnh gay cấn ngay đầu
bộ phim, mà ý nghĩa của nó được hé lộ ở ngay phía sau, vị vua trẻ thật sự đã
phát hiện ra vụ việc, khi ông ta yêu cầu "Tử Ngu" chơi đàn tranh, nhưng
Cảnh Châu không hề biết cách chơi loại
nhạc cụ cổ điển này, trong khi Tử Ngu vô cùng thành thạo.
Bái
quốc đang ở vị trí rất khó khăn trên trường chính trị, khi những thế lực thù địch
đã xâm chiếm thành Cảnh Châu và mối quan hệ đóng băng giữa hai cha con
Dương Thương và Dương Bình, hai người nắm giữ vị trí tối cao trong quân đội, có
thể lan sang trận chiến. Với hy vọng thiết lập một thỏa thuận ngừng chiến và tạo
ảnh hưởng sâu rộng hơn, vị vua trẻ đã "hiến" cô em gái xinh đẹp cho Dương Bình, trái
ngược với ý muốn của cô. Giống như vận mệnh của tiểu Ngải, số phận bi kịch của Thanh Bình được biểu hiện phần lớn qua nét mặt và cử chỉ. Khác với nhiều bộ
phim trước của Trương Nghệ Mưu, đặc biệt là những bộ phim đã nâng Củng Lợi và
Chương Tử Di lên tầm quốc tế, hai cô gái của "Ảnh" không phải nhân vật
chính và cũng không thể tự định đoạt số phận của mình. Dù sao thì,
ước mơ và mong muốn của họ - chẳng hạn như tình cảm vượt giới hạn, thậm chí
trên cả tình cảm với người chồng thực sự của Tiểu Ngải đối với Cảnh Châu, một cảnh
hôn nồng cháy được dàn dựng không kém bất kỳ cảnh chiến đấu nào - thực sự đã
tăng thêm phần căng thẳng.
Trương Nghệ Mưu đã dành khá nhiều thời gian cho phông nền, bối cảnh chính trị và giới thiệu
nhân vật, nên phần đầu của bộ phim có lượng thoại dài đến ngạc nhiên. Phải qua
hơn nửa giờ, khán giả mới tia được trận chiến ngắn ngủi đầu tiên từ nơi ẩn
náu của vị tướng chỉ huy, nhìn lén qua một hành lang bí mật trong cung điện. Với
trận đồ đá đen đồ sộ, cùng phông nền Thái cực trắng đen trên sàn, cuộc đụng độ hé
ra với nét nhanh nhẹn và tao nhã quen thuộc từ những bộ phim võ hiệp trước của
Trương Nghệ Mưu.
Một
trong những yếu tố không thể không nhắc đến của bộ phim là trời mưa, mưa liên
tiếp, tưởng như không bao giờ ngưng. Chính mưa đã huyền ảo hóa những màn hành động
vốn như vũ đạo của Cốc Hiên Chiêu, mớ tóc dài và quần áo phất bay trĩu hẳn vì
mưa, mưa bắn lên người và vũ khí. Tuy nhiên, mưa còn mang một ý nghĩa đại diện
cực kỳ sâu sắc. Vũ khí được sử dụng trong phim là những chiếc ô giấy thấm dầu
truyền thống dùng để che mưa và thường là phụ kiện kèm theo của người phụ nữ
hơn là vũ khí của nam giới. Nước là yếu tố đại diện của nữ giới. Theo thuyết âm
dương, nước/nữ giới được đại diện bởi màu đen. Đây thực sự không phải một trùng
hợp bất ngờ, nó đã trở thành một châm ngôn: phái nam chiến đấu với sự hỗ trợ
của phái nữ, được đại diện bởi màu đen (nữ) chảy vào khoảng trắng (nam) trong
Thái cực.
Theo
sự hé lộ dần của câu chuyện, khán giả dần thấy rõ kế hoạch phức tạp của Tử Ngu
- không chỉ liên quan đến thế thân của ông ta, mà còn cả vị vua trẻ và vị tướng
Điền Chiến bí ẩn. Cảnh ngoạn mục nhất vẫn là cuộc bao vây thành Cảnh Châu.
Trong cuộc chiến 1vs1, thế thân của Tử Ngu đã đối mặt với tướng Dương Thương
trên nền tre trong hẻm núi đẹp như một bức họa thủy mặc. Trong khi đó, đội quân
của tướng Điền Chiến xâm nhập vào thành, phá ô để lộ những lưỡi đao hình bán nguyệt
làm từ sắt (một yếu tố gắn liền với nam giới). Chúng không chỉ sử dụng làm vũ
khí, mà trong hình ảnh đẹp nhất của bộ phim, những lưỡi đao đã trở thành chiếc
thuyền. Khó mà không sửng sốt ngạc nhiên khi chứng kiến trăm người đàn
ông đứng trên trăm chiếc thuyền cá nhân tí hon, vút qua con đường lớn của thành Cảnh Châu, nhờ một trận mưa lớn mà thực tế, đường đã biến thành một thác nước.
Sau
bữa tiệc hình ảnh trắng đen thi thoảng xen lẫn những vết máu được pha loãng ngay lập
tức bởi cơn mưa như trút đẹp như một giấc mơ, phần nhìn của phần ba có phần
đáng thất vọng. Cảnh Cảnh Châu bị tấn công khi về thăm nhà mẹ thực sự thiếu đi
chất huyền ảo của Trương Nghệ Mưu. Những cảnh chiến đấu ở phần cuối bộ phim lặp
đi lặp lại nhàm chán. Đối với thị hiếu của phương Tây, diễn xuất của Đặng Siêu
trong vai Tử Ngu, vị chỉ huy thèm khát quyền lực có vẻ như hơi quá kiểu cách và
khá là lố, đặc biệt là trong sự đối lập với màn thể hiện một Cảnh Châu bình
tĩnh và nội lực khá tuyệt vời.
Một
vài lý do nhỏ bé để chứng tỏ "Ảnh" là bộ phim đẹp nhất mà Trương Nghệ
Mưu từng thực hiện. Yếu tố bất ngờ có lẽ là một trong những lý do. Trương Nghệ
Mưu vốn nổi tiếng với cách sử dụng màu sắc, mà khán giả đã được mãn nhãn trong "Đèn lồng đỏ treo cao" và "Hoàng kim giáp". Tuy nhiên
"Ảnh" với sự hạn chế sử dụng màu sắc đã làm mê đắm khán giả từ giây đầu
tiên tới giây cuối cùng. Để làm được điều này còn phải cám ơn tới nhà thiết kế trang phục Chen Minzheng,
ông đã sáng tạo những chiếc mũ đội đầu cho phụ nữ, làm từ gỗ sơn mài màu đen khảm
xà cừ. Hút mắt hơn cả là vô số áo bào đen, trắng, xám, dường như được vẽ thủy mặc
bằng tay. Chiếc bình phong mờ trong cung điện hoàng gia có lẽ cũng được vẽ thủy
mặc bằng tay. Nhà thiết kế bối cảnh Mã Quang Vinh đã vượt qua chính mình trong
khâu thiết kế nội thất lẫn ngoại thất sũng nước mưa.
Bộ
phim được hoàn chỉnh nhờ những bản nhạc nhẹ theo phong cách tối giản đan xen liên tục giai điệu của sáo và đàn tranh do Lao Tử
sáng tác, một người có lẽ đã khắc Thái cực trong tim.
Đơn
vị sản xuất: Perfect Village, LeVision, Tencent.
Diễn
viên: Đặng Siêu, Tôn Lệ, Trịnh Khải, Vương Thiên Nguyên, Vương Cảnh Xuân, Hồ
Tôn, Quan Hiểu Đồng, Ngô Lỗi.
Đạo
diễn: Trương Nghệ Mưu.
Kịch
bản: Lý Uy, Trương Nghệ Mưu, dựa trên kịch bản gốc của Chu Tô Tiến.
Nhà
sản xuất: Ellen Eliasoph, Zhang Zhao, Pang Miwei, Liu Jun, Wang Xiaozhu.
Giám
chế: Liêm Khiết, Trương Chiêu, Trình Võ.
Tổng
quay phim: Triệu Tiểu Đinh.
Thiết
kế phông cảnh: Mã Quang Vinh.
Thiết
kế trang phục: Chen Minzhengs
Chỉ
đạo hành động: Cốc Hiên Chiêu.
Biên
tập: Zhou Xiaolin.
Nguồn: https://www.hollywoodreporter.com/review/shadow-ying-review-1140369
chào Thỏ ^^ cảm ơn bạn đã dịch những bài phân tích hay ho như thế này
Trả lờiXóatrong bài này, mình có 1 ý kiến nhỏ :p bối cảnh phim là thời tam quốc, vì vậy đọc từ "thành phố" cảm giác không được hòa hợp. mình nghĩ chỉ là "thành", hoặc nếu đã có Cảnh Châu thì không dùng đến luôn cũng được
không phải sửa lưng gì đâu, hy vọng giọng điệu mình không có gì làm bạn khó chịu ^^
Cảm ơn nhé.
Xóa