Nếu không có Châu Tấn, liệu bạn còn xem "Như Ý truyện"?
Tối
qua, "Như Ý truyện" đã kết thúc. Có người đánh giá ngắn gọn cả bộ
phim: "Châu Tấn vất vả rồi!".
Một
bộ phim cung đấu tập hợp đầy đủ mọi sáo lộ cũ trong các bộ phim cung đấu trước
đó, không có bất ngờ, không có twist.
Những
người phụ nữ bị vây kín trong cung điện đã dùng 87 tập để tỉnh ngộ: Thiên gia
vô tình, hạnh phúc chốc nhát, không giữ được cả đời.
Tất
cả đều là một kết cục tiêu chuẩn trong dự định của một bộ phim cung đấu. Không
có miệt mài nỗ lực truyền cảm hứng, không có xót xa thấm thía sâu sắc, không một
bài học để người ta thanh tỉnh. Chỉ có không khí tang tang tóc tóc triền triền miên
miên.
"Hoàng
thượng cũng biết luật nhân quả, ta đọc thuở nhỏ chỉ cảm thấy tiếc thương, bây
giờ mới hiểu, hoa nở hoa tàn tự có thời."
Như
Ý lúc mới vào cung là để tìm một tình yêu "hai người bên nhau một đời".
Nàng tin vào chàng thiếu niên Hoằng Lịch, tin vào tình cảm của hai người. Vì vậy
mà nàng không cạnh tranh, lại có chút vô tâm.
Không
phải tình thiếu thời thay đổi, mà lòng quân vốn không phải lòng ta.
Nếu
không phải được thể hiện bởi Châu Tấn, thay vào đó là một diễn viên mới, thì rất
có thể, Như Ý đã biến thành "ngọt ngào - ngây thơ - ngu ngốc". Trên
thực tế, Như Ý trong kịch bản là một người phụ nữ ngây thơ đến ngốc nghếch, bị
"chân tình" của hoàng đế lừa gạt mấy chục năm.
Mà
cũng không phải do hoàng đế che giấu tốt. Tất cả là nhờ bàn tay khống chế của
biên kịch. Vì để nội dung phát triển theo đúng ý mình mà sáng tạo ra một cô gái
IQ, EQ không cao, làm ngơ với mọi dấu hiệu, một người đàn bà giả câm giả điếc,
hoàn toàn bất hợp lý.
Hoàng
thượng tặng Như Ý cây trâm, Như Ý hỏi có phải chỉ tặng riêng nàng cây trâm hoa
hồng. Hoàng thượng trả lời, cây trâm hoa hồng tặng riêng mình nàng, các phi tần
khác mỗi người một hoa, tất cả đều khác nhau.
Như
Ý lúc đó còn trẻ. Một nụ cười nhẹ không biết đã giấu bao tâm tình.
Là
phần tiếp theo của "Chân Hoàn truyện", "Như Ý truyện" không
được tiếp sức bao nhiêu, mà ngược lại, làm lộ hết mọi khuyết điểm của dòng phim
cung đấu. Cung đấu, rốt cuộc cũng chỉ là một con dã thú bị nhốt trong lồng.
Phim
cung đấu trở thành trào lưu của phim truyền hình cổ trang từ khi nào? Là từ
"Thâm cung nội chiến" của TVB Hong Kong năm 2004, hay là "Bộ bộ
kinh tâm" và "Chân Hoàn truyện" 2011?
Trước
"Thâm cung nội chiến", phim cung đình chưa bao giờ kịch tính đến như
vậy. Tính xung đột, mâu thuẫn rất mạnh, rất nhiều cao trào, rất thu hút sự chú
ý, kịch bản lề lối chặt chẽ tuần tự, diễn xuất tròn trịa của dàn diễn viên. Mà
kinh động lòng người nhất là nhân vật chính lao ra khỏi bức tường son, tìm kiếm sự tự do. Cảm
giác mới mẻ và sức biểu diễn nghệ thuật mạnh mẽ, không thể thiếu bất cứ yếu tố
nào, đã tạo nên một "Thâm cung nội chiến".
Nghiêm
ngặt mà nói, "Bộ bộ kinh tâm" không phải một bộ phim cung đấu đúng
nghĩa. "Bộ bộ kinh tâm" là một bộ phim thần tượng thanh xuân, lấy bối
cảnh cổ đại. Nhưng cái hay của bộ phim là không làm bộ phim tình yêu chỉ dựa
trên tình yêu, mà lấy bối cảnh là "cửu long đoạt đích" trong lịch sử.
Cũng vận dụng thủ pháp sáng tác này còn có nhiều bộ phim khác như "Hiếu
Trang bí sử", "Sóng gió Đại Thanh", v.v., phát huy trí tưởng tượng
dựa trên một giai đoạn lịch sử có thật. So sánh với các bộ phim trên, "Mỹ
nhân tâm kế", "Mẫu nghi thiên hạ", "Đại Đường vinh diệu"
tạo ấn tượng thần tượng mạnh hơn cảm giác lịch sử.
"Cung
đấu" là một thể loại văn học mạng, tuy ngày càng phát triển mạnh mẽ nhưng
không thể coi là sáng tác văn nghệ đúng đắn. Lý do là vì tầm nhìn hạn hẹp, tinh
thần khí tượng thấp kém.
"Chân
Hoàn truyện" gây sốt năm đó cũng là có lý do. Ý thức người phụ nữ hiện đại đã ùng lên trong một bộ phim cổ trang. Chân Hoàn, Mi Trang, những người phụ nữ bị
nhốt trong cung cấm, sở hữu tinh thần phản kháng mãnh liệt, có ý thức tự do của
bản thân. Vì vậy, rất nhiều thành phần trí thức mới cho rằng, họ xem Chân Hoàn
truyện mà như thấy được vị trí và linh hồn của họ.
Cuộc
sống làm công ăn lương có nhiều điều đáng nói, nhiều tủi nhục phải nén trong lòng, nhưng chung quy vẫn là muốn tìm kiếm
một nơi để tâm hồn được nghỉ ngơi, như tình cảm vừa là bạn bè vừa là chủ tớ của
Chân Hoàn và Cận Tịch, tình bạn thân thiết của Chân Hoàn với Thẩm Mi Trang, An
Lăng Dung. Mặc dù Chân Hoàn lấy thai nhi đã chết trong bụng để hãm hại hoàng hậu,
lấy một cái ác nhỏ để vạch trần một cái ác lớn hơn, thì khán giả vẫn có thể đặc
xá tội lỗi đạo đức cho nàng.
Nhưng
"phim cung đấu" càng nhiều thì con đường lại càng hẹp, chúng ta rốt
cuộc cũng chỉ được nhận một chén súp gà có độc.
Một
đám phụ nữ tranh giành vì quyền lực, địa vị, sủng ái mà mất đi tính người, đấu
đá, độc hại lẫn nhau, không một lần tự vấn ý nghĩa hành động của họ, ấy vậy mà
khán giả xem đến mê muội thích thú. Phim cung đấu có chủ đề, tư tưởng hẹp, dù
được lái sang chốn công sở thời cổ đại thì vẫn không thể giấu được bản chất
"hóa rồng giả", "súp gà độc".
Quân
chủ chính là ông chủ hay tổng giám đốc, đám nương nương hậu cung chính là các
công nhân viên chức thuộc các cấp bậc khác nhau, tất cả đều nỗ lực để trèo lên
trên.
Ngày
hôm nay, một số tác phẩm điện ảnh và truyền hình đã rơi vào tình trạng miêu tả
hậu cung đế vương quá hắc ám, ánh sáng nhân tính lại chỉ như ánh đom đóm lập
lòe. Không hề có tình yêu Tổ Quốc, không có nguyên tác đạo đức, lẫn lộn quan niệm
phải trái. Nội dung cốt truyện cực kỳ hẹp, đây có lẽ đang là căn bệnh chung của
dòng phim cung đình.
Nhó
lại trước đây, chúng ta không hề thiếu các bộ phim cung đình xuất sắc, ví dụ
như "Vương triều Ung Chính", "Vương triều Đại Minh 1566",
"Đại Minh cung từ", "Hiếu Trang bí sử".
Nhận xét
Đăng nhận xét