"Như Ý truyện" kết thúc. Nói nàng lãng phí nửa cuộc đời, e rằng chưa hiểu hết vẻ đẹp của Châu công tử.
20181016
87
tập "Như Ý truyện" đã đến hồi kết, rốt cuộc cũng không khiến khán giả
thất vọng.
Châu
Tấn "ở ẩn” đã lâu, lên hotsearch được mấy lần, một lần nhờ tin đồn ly hôn
với Cao Thánh Viễn, một lần do chụp ảnh cùng Vương Phi, một lần còn lại là vì
được các nhân viên, đồng nghiệp trong "Như Ý truyện" khen ngợi.
Nhớ
lúc phim mới phát sóng, tiếng chê ra rả khắp nơi, thân giữ cương vị nữ chính,
Châu Tấn cũng phải chịu bao lời chỉ trích. Theo dòng thời gian của bộ phim, tuần
tự từng giai đoạn độ tuổi, Châu Tấn đã thể hiện thành công những cung bậc cảm
xúc phức tạp, khiến bao kẻ phải nhường đường, nâng kiệu cho Châu công tử.
Nữ
diễn viên Trần Tiểu Vân kể, để diễn tốt vai diễn Như Ý, Châu Tấn đã nuôi móng
tay rất dài, vì vậy nên mỗi khi ăn sữa chua hay rửa mặt mà ngón tay đều phải
cong lên, sống cuộc sống ngày thường đích thực của Như Ý.
Biên
kịch Lưu Liễm Tử khen ngợi sự tập trung của Châu Tấn, cân nhắc từng từ trong kịch
bản, là diễn viên có tinh thần chuyên nghiệp nhất.
Bàn
về diễn xuất, những vai diễn Châu Tấn từng thể hiện qua, như Thái Bình công
chúa, Hoàng Dung, Tiểu Duy, Lý Mễ, rất khó để các thế hệ sau có thể vượt qua.
Tuyệt
chiêu của Châu Tấn chỉ gói gọn trong một từ hai chữ. Hai chữ này không phải nhan
sắc, mà là thuần túy.
Nhớ
mãi không quên Tiểu Thái Bình trong trẻo với nụ cười rực rỡ và nước mắt tự
nhiên trong "Đại Minh Cung Từ".
Châu
Tấn không phải mỹ nữ tuyệt thế, càng không hề liên quan tới loài hồ yêu phong
tình vạn chủng, nhưng hồ yêu Châu Tấn trong "Họa bì", có ai dám chê
không giống.
Một
ánh mắt có thể đông cứng khán giả, cũng có thể ghẹo khiến bao người tim đập
thình thịch. Mỗi cái nhăn mày, mỗi một hành động là biết bao công sức của Châu
Tấn.
Nàng
đến trường quay sớm nhất, hóa trang xong xuôi đầu tiên, nhìn vào "mặt nạ"
trắng hếu trước gương tìm cảm giác, tập luyện từng biểu cảm, từ dữ tợn đến thờ
ơ, rồi chuyển sang gấp gáp. Mỗi biểu cảm luyện hơn trăm lần. Nhập vai đến độ bị
chính mình trong gương hù dọa, phải lùi về sau hai bước.
Vì
thuần túy, nên mới có Tiểu Duy, Lý Mễ.
"Suy
đoán của Lý Mễ" là một trong những bộ phim được khen ngợi nhiều nhất của
Châu Tấn. Lý Mễ nhìn thấy Phương Văn, người bạn trai nàng đã đợi hơn 4 năm trời,
từ tức giận, đến vui mừng, rồi ngạc
nhiên. Gần như trong nháy mắt, chúng ta như nghe được ba câu nói - "Anh đã
biến mất ở đâu 4 năm nay?", "Phương Văn, gặp được anh, em vui lắm!",
"Phương Văn, cô gái bên cạnh anh là ai?". Ba câu nói được thể hiện chỉ
qua ánh mắt, không một câu thoại.
Dù
là hôm nay, đã mười năm trôi qua, tôi vẫn không thể quên Lý Mễ của Châu Tấn và
hai giọt nước mắt rơi trên khuôn mặt của nàng.
Sớm
đã chạm tay đến ngôi ảnh hậu khắp các giải thưởng, liên hoan phim lớn, nên giờ
đây, Châu Tấn đã không còn cần cúp hay bằng khen để chứng minh bản thân.
Cũng
chính lúc này mà mọi người dường như ý thức được một vấn đề. Có lẽ, chính Châu
Tấn cũng khó mà vượt qua được chính bản thân.
Năm
2018, bao con người đã lao đao. Có người nói, Châu Tấn "nên trở thành một
diễn viên vĩ đại hơn". Ngụ ý của câu nói này là thời gian của nàng đang bị
lãng phí.
Trở
lại với "Như Ý truyện", diễn xuất của Châu Tấn thành thục, lão luyện,
thuần túy. Nhưng luôn có một cảm giác cũ.
Nhà
phê bình điện ảnh Đại Xỉ Cao cho rằng: Mấy tập đầu tiên mô phỏng lại thời thiếu
nữ ngây thơ, dáng vẻ chống cằm, khẽ nở nụ cười, nhẹ nhàng chớp mắt nhìn người
yêu như nhìn cả thế giới, chính là từ thời "Thái Bình công chúa"; sau
đó lại mô phỏng thần thái ung dung thản nhiên mà phức tạp, khuôn mặt bình tĩnh
vô ba nhưng ánh mắt trập trùng bão táp là từ thời "Nếu như yêu" hay
thậm chí là "Phong nguyệt".
Thật
ra, từ "Bao giờ trăng sáng" đã có dấu hiệu. Diễn xuất "kiểu Châu
Tấn" tỏa sáng khắp màn ảnh, có hiệu quả, nhưng vẫn thiếu một thứ gì đó.
Châu
Tấn thường nói, nàng diễn bằng cảm giác. Trong chương trình "Lời của người
biểu diễn" do nàng chủ trì, Châu Tấn rất hiếm khi bàn luận phương pháp cụ
thể, mà thay vào đó là cách cảm thụ nhân vật để được gần gũi với vai diễn nhất.
Diễn
xuất của Châu Tấn thuộc về trường phái thể nghiệm, dựa vào "trực giác nghệ
thuật". Điểm mạnh của Châu Tấn là diễn đạt cảm xúc, mà điều này cần rất
nhiều kinh nghiệm hoặc thể nghiệm của cá nhân, thêm vào đó là ngộ tính và thiên
phú. Phải thừa nhận một điều, nhiều người xuất thân chính quy không thể sánh bằng
điểm mạnh này của Châu Tấn.
Nhưng
có người vạch ra nhược điểm, Châu Tấn không được đào tạo diễn xuất chính quy
nên ngôn ngữ cơ thể khá kém, hay nên nói là rất kém. Vì vậy nên một khi trực
giác thiên phú suy thoái, khả năng phát triển diễn xuất của Châu Tấn cũng bị
thu hẹp.
Mấy
năm trước, Hoàng Lỗi từng trả lời phỏng vấn, "Châu Tấn là minh tinh trọn đời.
Cô ấy đáng ra có thể trở thành một diễn viên vĩ đại hơn. Nhưng cô ấy đã không lựa
chọn hướng đi này," bởi vì "Điện ảnh Trung Quốc không có không gian rộng
lớn dành cho diễn viên như cô ấy. Cô ấy có thể phát triển vĩ đại hơn, nhưng lại
bị các dạng vai diễn kìm chân."
Cao
Hiểu Tùng nói, "Một diễn viên có thể diễn nước và không khí, nhưng hiện tại
lại chỉ diễn những vai diễn thuộc cấp độ cuộc sống, toàn là phim thương mại, liệu
cô ấy có thể hài lòng?"
Hiển
nhiên, phim thương mại không thể thỏa mãn mong muốn của nàng, nhưng những bộ
phim như Lý Mễ lại không thường có. Đạo diễn Tào Bảo Bình cảm thấy Châu Tấn phải
chuyển hình. Châu Tấn 40 tuổi cũng nhìn vào thực tế, "Diễn viên nữ đã có
tuổi sẽ bớt đi những vai diễn trẻ."
Từng
có câu nói rất phổ biến dùng để đánh giá về Châu Tấn, "Cô gái, em có khuôn
mặt của vị hôn thê."
Cứ
như thể sẽ mãi không già. Cứ như thể sẽ mãi mong chờ một ngày mới đến.
Nhưng
chính nàng lại nói:
Có
một ngày, tôi nhìn kỹ lại khuôn mặt bản thân trên màn ảnh. Làn da không còn như
tuổi mười bảy, mười tám. Mắt cũng khác nhiều. Nhưng thế thì sao? Trong ánh mắt
tôi vẫn có vô vàn điều muốn nói.
Tôi
đã già. Vậy thì sao? Tôi rất vui vì tôi đã bắt đầu già, tôi hy vọng tôi cũng sẽ
có trí tuệ tương xứng với độ tuổi.
Trái
tim tôi chưa từng ngưng đập một khắc một giây. Tôi như một thức quả chậm rãi
chín muồi.
Con
người ta đã bao giờ tiếc một câu khen, cô ấy thật ngây thơ, cô ấy rất có linh
khí. Nhưng đã bao giờ Châu Tấn vấn vương với thẩm mỹ của người đời. Thần tượng
của nàng là nữ diễn viên người Pháp Isabelle Huppert. Châu Tấn nói, "Tôi
muốn diễn đến già như Isabelle Huppert. Bà là thần tượng của tôi. Nhưng việc
này không thể chỉ dựa vào sức của một mình diễn viên mà phải là sự hợp sức, hỗ
trợ lẫn nhau của diễn viên và khán giả. Tôi diễn thì cũng phải có khán giả
xem."
Câu
nói "Tôi diễn thì cũng phải có khán giả xem" nghe qua bình thường
nhưng lại chỉ ra vấn đề thẩm mỹ đơn điệu, thiếu thốn của tầng lớp khán giả đại
chúng hiện nay - tất cả chỉ biết chạy theo những thứ mới mẻ, xinh đẹp như hoa.
Từ
khi thị trường điện ảnh Trung Quốc khởi sắc đến nay, nàng đã diễn qua rất nhiều
bộ phim mà người ta đánh giá là "phim rác". Nhưng diễn xuất của nàng
vẫn tỏa sáng trong những bộ phim có nội dung, tình tiết lỏng lẻo, đơn điệu đó.
Nàng vẫn tập trung, chuyên chú, chân thành từng chi tiết. Ở nàng, có sự thanh
triệt từ nội tại, dù bề ngoài hốt hoảng xa cách thì bên trong vẫn hừng hực sức
sống; giọng nói của nàng chứa đựng sự xa cách với nhân tình nhưng sâu bên trong
lại bao hàm lòng khao khát con người.
Nàng
kể, nhận những bộ phim "rác" kia, có bộ vì bạn bè, có bộ vì "giá
trị quan tốt". Vì vậy, khốn cục ngày hôm nay không chỉ do tác động của ngoại
lực, mà còn do nhu cầu của bản thân Châu Tấn. Còn đại chúng, chúng ta không thể
đưa ra những lời trách móc nặng nề đối với diễn xuất của Châu Tấn. Mọi chuyện
trên đời đều có yếu tố bất ngờ. Biết đâu, đâu đó có một vai diễn xứng đáng với Châu
Tấn đang chờ nàng? Như Isabelle Huppert 64 tuổi quyến rũ thần bí trong
"Elle", Meryl Streep 68 tuổi nhiệt tình hăng hái trong "Florence
Foster Jenkins", Charlotte Rampling 71 tuổi sâu sắc sang trọng trong
"45 years", Helen Mirren 72 tuổi bừng bừng trong "Quá nhanh quá
nguy hiểm 8", cùng với Juliette Binoche 54 tuổi, Monica Bellucci 53 tuổi.
Biết
đâu nàng vẫn đang đợi. Cũng biết đâu nàng không quan tâm. Tiền Chung Thư từng
miêu tả về một đứa trẻ phi giới tính, ngu đần, ngoan cố, đã qua thời bé bỏng
nhưng chưa đến đàn bà, giương oai diễu võ trong vũng bùn đối nhân xử thế, thoát
khỏi mọi gông cùm cuộc đời, sống một đời ngây thơ, chân thành. Có lẽ, Châu Tấn
là một người như thế.
Nhận xét
Đăng nhận xét