Xin lỗi, làng phim ảnh chưa bao giờ thiếu "thực sự đã rất cố gắng".



20181030 Gốc: Báo Thanh niên Trung Quốc.

Có một số ít diễn viên đã ít chịu học hỏi diễn xuất, tác phẩm, mà còn lười nâng cao trình độ văn hóa - nghệ thuật, những điều cần thiết nhất của một tác phẩm hay, một màn biểu diễn xuất sắc.

Thời gian qua, hiện tượng làng phim ảnh "chịu thua lưu lượng", "ngả rạp vì tiền" đã thu hút sự quan tâm, và là chủ đề bàn tán nóng hổi của quần chúng nhân dân. Trên thực tế, những hiện tượng tương tự đã xuất hiện với tần suất nhan nhản trong những năm vừa qua. Một số diễn viên thiếu kỹ năng diễn xuất nhưng lại được hưởng cát xê cao ngất cùng với những đãi ngộ trên trời một lần lại một lần làm gai mắt khán giả, gây xôn xao dư luận.

Đối mặt với cơn giận dữ của các tầng lớp khán giả, những diễn viên kia thực sự không thể chống chế bằng bất cứ lý do nào ngoài "nỗ lực", "cố gắng". "Nỗ lực", "cố gắng" trở thành bức tường chắn bão tốt nhất của các tiểu hoa tiểu sinh, là những từ ngữ luôn luôn xuất hiện trong các thông cáo của họ. Theo các thông tin truyền thông, một tiểu hoa làm việc không nghỉ một ngày trong 4 năm, một minh tinh lưu lượng tự hào rằng một năm tham gia mười mấy bộ phim, ngay cả một nhóm nhạc nữ nào đó vừa debut đã có thông tin một/một số thành viên không chịu nổi áp lực công việc, phải tới gặp bác sĩ tâm lý. Lưu lượng minh tinh không dễ làm, lưu lượng minh tinh đã rất cố gắng, những người dám cả gan chỉ trích lưu lượng minh tinh sẽ bị fan của họ xổ vào mặt: "Biết cô ấy/anh ấy/chị ấy đã cố gắng thế nào không? Có làm được hay không mà đòi?"

Ai cũng hiểu, mười năm đổ mồ hôi sôi nước mắt, thậm chí cả đổ máu, chỉ để đổi lại một phút rực rỡ huy hoàng trên sân khấu. Nhưng những tiểu hoa, tiểu sinh "đã rất cố gắng" kia đã không được khen ngợi thì chớ, mà phải “chịu đựng” chỉ trích giận dữ như bão táp mưa sa. Hỏi nguyên nhân tại sao ư? Nhìn tác phẩm của họ xem: Nói chuyện với người ta "đầu hoạt động, mắt đơ đơ", vui vẻ hay tức giận thì "chu môi, trợn mắt, cắn môi", "cười buồn"...

Những diễn viên cố gắng mài giũa diễn xuất, nâng cao chất lượng tác phẩm, thì sẽ đạt được sự tán thành của khán giả. Đây là điều hợp lý không thể phản bác. Nhưng, có một số ít diễn viên đã ít chịu học hỏi diễn xuất, tác phẩm, mà còn lười nâng cao trình độ văn hóa - nghệ thuật, những điều cần thiết nhất của một tác phẩm hay, một màn biểu diễn xuất sắc.

Một diễn viên một năm chạy 11 bộ phim, vị chi một bộ phim được tầm một tháng. Vào đoàn phim phải làm quen hoàn cảnh, rồi giai đoạn ghi hình chính thức, làm gì còn thời gian rỗi rảnh nghiên cứu kịch bản, phân tích vai diễn. Chất lượng đầu ra thế nào, không xem cũng biết. Không tỉ mỉ nghiền ngẫm, thì tất chỉ có trình thức hóa diễn xuất, "vui ha ha ha", "buồn hu hu hu". Còn vị diễn viên 4 năm không nghỉ một ngày, theo thống kê, các tác phẩm được đánh giá trên douban chỉ xấp xỉ 6 điểm, vừa vặn đạt tiêu chuẩn. Suy ra, "cố gắng", "vất vả", "mệt mỏi" của người ta có lẽ cũng chỉ là do phải chạy khắp các đoàn làm phim mà thôi.

Thập niên 80, 90 của thế kỷ trước được ca ngợi là "thời kỳ hoàng kim" của phim ảnh Trung Quốc. Một tác phẩm hay không thể thiếu được sự cố gắng nỗ lực của người diễn viên. rong chương trình giải trí "Sinh ra diễn viên", Chương Tử Di đã tâm sự những tháng ngày tham gia bộ phim "Đường về nhà" của cô. Để có thể nhập tâm vào vai diễn người thiếu nữ nông thôn "Chiêu Đệ", cô đã ăn ở cùng một hộ nông dân trong 3 tháng, cùng làm nông, làm bánh với họ. Củng Lợi ngày ngày kiên trì cưỡi lừa, ngồi kiệu, đun nước, sống cuộc sống đích thực của "Cửu Nhi" trong khi đóng "Cao lương đỏ"... Những diễn viên ngày đó không "được" bận rộn như các lưu lượng minh tinh hiện đại, nhưng họ đặt toàn bộ tâm trí vào tác phẩm và văn hóa. Khi họ hiểu sâu sắc được những nốt thăng trầm của thời đại bộ phim, khi họ hòa làm một thể với vai diễn, thì tự nhiên chất lượng tác phẩm và vai diễn sẽ được nâng cao.

Cũng đáng bàn là, diễn viên ngày đó không bị cám dỗ nhiều như bây giờ. Thời hiện đại, nào IP, nào lưu lượng, nào hoạt động thương mại... Đủ trò đủ mánh khiến làng phim ảnh của thời hiện đại như một guồng quay công nghiệp chứ không còn là một văn hóa. May thay, khán giả ngày hôm nay đã phát ngấy những bộ phim cổ trang, tiên hiệp, xuyên không, ngôn tình thành thị làm bừa làm ẩu, dối giá cho qua. Phim ảnh đang trở về đúng bản chất - Văn hóa.

Bản chất của phim ảnh là một bộ phận của nền văn hóa. Văn hóa có thể tỏa ánh hào quang là nhờ tính tư tưởng và tính nghệ thuật. Muốn tư tưởng thăng hoa, nghệ thuật đẹp đẽ thì quan trọng nhất là phải tự nâng cao, trau dồi, nhận thức rõ bản thân. "Tiếc thân không có đôi cánh phượng lộng lẫy để bay cao, nhưng trong lòng có một linh hồn sắc bén nên rất dễ thông suốt". Muốn nâng cao, muốn thông suốt thì phải tổng hợp được tài năng thiên phú, tích lũy không ngừng, trau dồi nỗ lực. Thế mà, "nỗ lực", "cố gắng" lại trở thành bình phong để các diễn viên thời nay trốn tránh sự chỉ trích của khán giả. Mà phần lớn những người gắn "cố gắng" bên bờ môi còn chẳng chịu lộ ra tí ti dấu vết của sự cố gắng.

Là một người đã quá ngán, quá sợ những thông cáo "cố gắng", "nỗ lực" của các "chiến sĩ thi đua", tôi chỉ muốn nói với họ một câu: Xin lỗi, làng phim ảnh Trung Quốc chưa bao giờ thiếu "thực sự đã rất cố gắng". Muốn đột phá chỉ trích của khán giả, muốn đứng thẳng người trong luận điệu "con hát hại nước", thì các vị diễn viên chỉ có một cách duy nhất là nâng cao tư tưởng, văn hóa, nội hàm.


Nhận xét