Châu Nhuận Phát + Quách Phú Thành = 116 tuổi, ai diễn tốt hơn trong "Phi vụ tiền giả/Vô song"?



20181010

Với chiến thắng rực rỡ trên cả hai mặt trận thị trường và chất lượng, tất cả những thành viên nòng cốt của bộ phim "Phi vụ tiền giả" đều được ca ngợi.

Đạo diễn kiêm biên kịch Trang Văn Cường đã sáng tác một kịch bản cực kỳ logic xoắn não, đậm chất Hong Kong. Khán giả như lạc vào mê cung của những câu hỏi, những sự thật, những lời nói dối ngay từ phút đầu tiên, từ khi Lý Vấn bị hỏi cung. Nhà biên kịch kiêm phê bình phim Sử Hàng đánh giá bộ phim: "'Phi vụ tiền giả' là một bài học xuất sắc dành cho giới biên kịch."

Nếu người trong nghề đánh giá cao kết cấu của bộ phim thì trong mắt những khán giả thường, ít nhất, cũng sẽ có "song hùng". Một là Châu Nhuận Phát, kẻ đã thoát thân thành công khỏi mớ phim rác, lấy vai diễn Ngô Phục Sinh ngông nghênh phóng khoáng, áo trắng hơn tuyết để tưởng niệm thời thanh xuân, là "người tình Tiểu Mã Ca trong mộng" của vô số khán giả. Kẻ còn lại là Quách Phú Thành, muốn lột xác khỏi cái mác "không diễn xuất từ lâu". Vứt bỏ hình ảnh thường thấy, giấu bản chất hung ác, nham hiểm, ẩn nhẫn trong lớp vỏ suy sụp, hèn nhát, có thể dùng hai cụm từ đánh giá diễn xuất của anh, "Ngoài ý liệu, trên mức mong muốn."

Vì vậy mà có một câu hỏi được bàn tán khá nhiều: vẻ ngoài hào hoa, khí chất tiềm tàng, cùng bước chân ra khỏi khu vực an toàn, hai vị diễn viên mà tuổi đời cộng lại đã được 116, ai diễn tốt hơn?

Ấn tượng đầu khó phai, tất cả những tình tiết tưởng chừng như quen thuộc đều được sắp đặt đúng chỗ.


Giới thiệu vắn tắt của bộ phim: Đại ca băng đảng làm giả Ngô Phục Sinh "chào mời" họa sĩ nghèo Lý Vấn, hợp tác chế tạo "siêu USD". Hai người từ hợp tác đến phản bội, quyết chiến sinh tử.

Nếu Trang Văn Cường là người kể chuyện, thì Châu Nhuận Phát là người "họa sĩ" tô màu cho câu chuyện. Bởi vì ngay từ lúc viết kịch bản, khi cân nhắc dáng vẻ Ngô Phục Sinh, trong lòng Trang Văn Cường đã hiện lên hình ảnh của Châu Nhuận Phát. Đạo diễn cũng thừa nhận, ông có ý đồ riêng, đưa thần tượng thuở niên thiếu vào kịch bản, "Để người trẻ hôm nay biết rõ ý nghĩa của Châu Nhuận Phát, cái tên truyền kỳ của làng điện ảnh Hong Kong."

"Làm một bộ phim để gửi tặng thần tượng" có lẽ là một giấc mơ của những người làm điện ảnh. Cứ như vậy, ấn tượng đầu khó phai, tất cả những tình tiết tưởng chừng như quen thuộc đều được sắp đặt đúng chỗ. Trong "Phi vụ tiền giả", nhìn hình ảnh USD trên màn hình, bên tai không ít người yêu điện ảnh sẽ văng vẳng đâu đây ca khúc nhạc nền "Anh hùng bản sắc"; sang cảnh đấu súng, chớp mắt một cái như lại có thể về đến thời "song thương" trong "Tung hoành tứ hải". Bộ phim đã đào sâu, gom góp những hình ảnh kinh điển từ "Điệp huyết song hùng", "Lạt thủ thần tham", "Thần bài", mỗi lần xuất hiện đều được đau đáu chờ mong.

Một kịch bản sao chép lại "các vai diễn trong phim điện ảnh của Châu Nhuận Phát" được gửi đến ông qua Quách Phú Thành. "Kịch bản chú chỉ có mình anh diễn được thôi. Vì sao? Vì chú đã viết về Châu Nhuận Phát. Ngoài anh thì chú còn định tìm ai?"

Kịch bản xuất sắc tìm được người diễn viên phù hợp từng milimet, bộ phim gần như đã chắc chắn thành công phân nửa.

Không có diễn xuất đa diện của Quách Phú Thành, "Phi vụ tiền giả" = phim về thần tượng + motif quen thuộc ngày xưa của phim Hong Kong.


Không thể chối cãi ý nghĩa của Châu Nhuận Phát với "Phi vụ tiền giả". Nhưng những khán giả đã xem phim đều biết, tất cả những cảnh tưởng nhớ về quá khứ huy hoàng bất quá chỉ là một tấm màn che. Trang Văn Cường đã cực kỳ thông minh. Đầu tiên, ông đã kể một câu chuyện cực kỳ quen thuộc, để mọi khán giả nhớ về kinh điển. Sau đó mới vạch tấm màn che, thoát thai hoán cốt cả bộ phim.

Xét theo tác dụng của các nhân vật, so với một Ngô Phục Sinh cực kỳ hấp dẫn ánh nhìn, người họa sĩ ngập ngụa trong "cơm áo gạo tiền" Lý Vấn chỉ như một người kể chuyện, tái dựng lại câu chuyện đời mình trong cục cảnh sát. Xét theo hình tượng, đối lập với sự hăng hái, nhiệt tình của Ngô Phục Sinh thì Lý Vấn như bụi bặm trên đời, chỉ biết làm những công việc rập khuôn. Nhìn theo bất kỳ góc độ nào, Lý Vấn cũng như một cây tầm gửi, sống phụ thuộc vào Ngô Phục Sinh. Thế nên, không ít người mới có ấn tượng, "Diễn xuất của Quách Phú Thành không bằng Châu Nhuận Phát".

Nhưng theo nhà phê bình điện ảnh Hồng Phàm, "Nếu không có một Lý Vấn hai mặt, sẽ không thể có một Ngô Phục Sinh trí tuệ, tự đại, cuồng ngạo. Nếu không có diễn xuất đa diện của Quách Phú Thành, bộ phim sẽ chỉ như một khúc ca ca ngợi thần tượng tràn ngập những motif quen thuộc ngày xưa của phim Hong Kong."

"Phi vụ tiền giả" đã sử dụng một thời lượng khá lớn để ghi lại công nghệ chế tạo tiền giả. Trong quá trình đó, Quách Phú Thành chính là một người nghệ sĩ trong vỏ bọc tội phạm. Nằm rạp trên tấm ván lớn gấp trăm lần, nín thở, vẽ tay từng vân của tờ tiền giả. Nhạc nền giao hưởng đã tôn lên tay nghề thủ công thượng thừa của họa sĩ Lý Vấn. Thế nhưng, khi bước ra khỏi thế giới làm tiền giả, trở lại cuộc sống đời thường, vì yêu mà hận chính là hắn, vì yêu mà tuyệt tình cũng là hắn, vì si mà điên cũng chính là hắn. Quách Phú Thành đã liên tục thử thách diễn xuất của mình, từ "Tam Xá Khẩu", "Phụ tử", "Trinh thám C+", "Bạch ngân đế quốc", "Yêu nhất/Mối tình bệnh AIDS", "Long đong lận đận", "Hàn chiến/Điệp vụ đối đầu", "Công lý thép", "Đạo sĩ hạ sơn", v.v. Các vai diễn khác nhau trong những thể loại phim khác nhau, Quách Phú Thành làm việc không nghỉ ngơi, lột xác khỏi cái vỏ thần tượng dòng phim mỳ ăn liền như "Vũ điệu hoa anh đào" thuở nào.

Cũng như Lương Triều Vỹ và Lưu Đức Hoa của "Vô Gian Đạo", "Vô song" thiếu mất một người sẽ không thể trở thành vô song. Từ vũ công lên tới chính giữa sân khấu, từng bị chỉ trích không có tác phẩm đại diện tiêu biểu, từ một thần tượng sống dựa vào mặt, Quách Phú Thành và Châu Nhuận Phát chính là hai người đã "trở mình" thành công nhất.

Nguồn: http://wenhui.whb.cn/zhuzhan/yingshi/20181010/216971.html


Nhận xét