Review "Diệp Vấn ngoại truyện: Trương Thiên Chí": Ngừng làm phim thôi, hỡi Viên Hòa Bình ơi! Tầm quan trọng của cốt truyện nội dung đối với một bộ phim võ thuật




Xem hết Trương Thiên Chí, ăn được cục tức to bằng quả tạ, như chơi Assassin's Creed Revolution vậy đó.

Thứ tao ghét nhất, chủ đề hay, tác phẩm dở.

Không ai chê một món ăn dở nếu như họ biết trước nguyên liệu nấu ăn đã hư hỏng, nát bấy.

Nhưng có sẵn nguyên liệu thượng hạng trong tay mà vẫn làm ra một món ăn như cớt, thì không những thấy tiếc, còn phải chửi, chửi cật lực.

Nói nguyên liệu tốt là vì sao?

Trương Thiên Chí, bản thân gã đã là truyền kỳ, là nguồn tốt cho mọi câu chuyện, bộ phim.

Tổng thể mà nói, kịch bản và cốt truyện series Diệp Vấn có thể coi là ổn, đó là nhờ sở hữu bộ sậu nhà sản xuất Hoàng Bách Minh và đạo diễn Diệp Vỹ Tín.

Đặc biệt, có hai nhân vật phụ cực kỳ nổi bật: một là Lý Chiêu "Tao là phiên dịch, tao không phải chó săn" của phần đầu tiên, người thứ hai chính là Trương Thiên Chí của phần ba.

Trương Thiên Chí tỏa sáng là vì nhìn vào hắn, ta không thấy được tinh thần chính nghĩa.

Diệp Vấn 3 đã chỉ rõ, con người này có hai thứ quan trọng nhất: một là con, hai là tiền.

Chính nghĩa? 404 not found.

Đánh côn đồ phóng hỏa trường học, cho Mã Kình Sênh nhừ đòn, chỉ vì thằng con.

Con người này thú vị hơn "hảo hảo tiên sinh" Diện Vấn hơi bị nhiều!

Phim võ thuật nước ta hiếm các vị phản anh hùng, nếu mày mò cẩn thận thì đương nhiên hot!

Kết quả: Viên Hòa Bình thất thủ, quả không phụ sự mong đợi của nhiều người.

Tao đã bỏ qua cho Bát Gia khá nhiều lần. "Mãnh hổ Tô Khất Nhi" đổ lỗi tại kịch bản, "Kỳ môn độn giáp" là do Từ lão quái.

Nhưng lần này thì tao mệt rồi, không muốn bỏ qua nữa.

Tao phải chửi.

I, Đầu tiên là bàn về các pha võ thuật.


1, Siêu nhiều, 2, Không ăn khớp, 3, Không đã mắt, 4, Quá nhiều dây cáp.

1, Tổng số pha võ thuật nhiều hơn cả series Diệp Vấn gộp lại, một lý do là khi bắt đầu quay Diệp Vấn 1, Chân Tử Đan đã sắp 45 tuổi, lớn hơn tuổi Trương Tấn hiện tại, cơ thể không tốt bằng trước đó. Một lý do khác có lẽ là do Bát Gia không có hứng thú với drama mà chỉ thích đánh đá choảng.

Đây chả phải chuyện gì hay. Diệp Vấn được chia thành từng phần cố định tách biệt rõ ràng: tề tựu đủ các nhân vật, đánh võ, luận bàn, chiến boss, phần nào cũng có nhấn nhá riêng.

2, Đánh vì đánh mà đánh.

Vấn đề này bộc lộ nghiêm trọng nhất là trên nhân vật của Tony Jaa.

Xem hết phim rồi mà vẫn không rõ Tony Jaa sắm vai bảo tiêu của Nguyên Hoa hay sát thủ hay cả hai?

Tại sao gã muốn xử Trương Thiên Chí khi Chí chạy trốn? Ít nhất cũng phải nói đôi điều chứ.

Một câu cũng không, mi tưởng mi là "Sát phá lang 1" Ngô Kinh chắc? Ít nhất Ngô Kinh còn hô được 1 câu thoại.

Cả hai phần Sát phá lang đều có sự hiện diện của một sát thủ miệng kín như bưng (phần 1 là Ngô Kinh, phần 2 là Trương Trì), nhưng khán giả xem phim đều hiểu rõ thân phận, thực lực của kẻ ác đó.

Chỉ có một cụm từ diễn tả nhân vật của Tony Jaa: "méo hiểu chi hết".

Vu Thừa Huệ từng nói: "Võ thuật trong phim phải truyền tải trữ tình".

Thật sự mà nói, đánh võ mang lại một cảm giác nghi thức. Trước tiên phải xây dựng được cảm giác hồi hộp, sẵn sàng máu me tóe khói, rồi đột ngột thả một quả bom. Thế mới đã nghiền.

Như cảnh phim nổi tiếng "một chọi mười" trong Diệp Vấn 1, thử hỏi nếu Diệp Vấn không chứng kiến Liêu sư phụ bị bắn chết thì chẳng lẽ ổng thừa hơi rỗi việc, chạy ra ghẹo thử "một chọi mười" hửm?

Hay Nhất đại tông sư, Cung Bảo Sâm và Diệp sư phụ họa điên mới bẻ bánh nếu như không có câu hỏi trước đó của Cung: "Võ phân bắc nam, nước phân nam bắc sao?".

Nói đến bẻ bánh, trong Trương Thiên Chí có một cảnh gần giống. Tào Nhạn Quân tạ tội với Trương Thiên Chí, hai người im re đẩy chén rượu.

Hai mẹ làm ơn nói cho chúng con mấy câu đã chứ? Ít ra cũng phải có "Mời anh", "Tôi không uống rượu" chứ nhể?

Khán giả không được chuẩn bị chi sất à.

Ít ra thì cũng nên chém một chút: Quân muốn Chí bồi rượu, Chí "ông mày éo hiểu"; Quân ghẹo Chí, Chí đơ, Quân mời rượu, Chí không uống, rồi tỷ thí. Thế mới là chuyện thường của phim võ nhé!

3, Tại sao không đã mắt? Series Diệp Vấn ngon quá rồi.

Trương Thiên Chí hầu như chỉ dùng Vịnh Xuân Quyền, và dù ảnh vẫn mạnh vẫn ác như trong series gốc thì đánh võ vẫn thiếu đặc sắc.

Phong cách võ thuật một màu.

Phim võ thuật sinh ra để người không biết võ xem.

Nhưng bộ phim lần này dùng thể quyền đại khai đại hợp, trong nghề hiểu ngoài nghề ngô nghê.

Tony Jaa và Trương Thiên Chí nắm đấm rất mạnh rất chắc, nhưng người không hiểu nhìn vào chỉ thấy nhạt.

Nhưng cũng vẫn hai con người ấy lại có màn đối đầu nảy lửa khiến bao người không dám chớp mắt trong "Sát phá lang 2". Tony Jaa đi quyền mạnh mẽ, hung ác, một cùi chỏ, một đầu gối đủ để người ta tàn phế. Trương Tấn có Bát quái chưởng tiêu sái, trong nhu có cương, hóa giải các đường quyền của Tony Jaa, đồng thời thiết kế võ thuật tấn công, phản kích được xử ký rất đẹp.

Cảnh võ đẹp nhất của phim này dành cho Trương Thiên Chí đại chiến Tào Nhạn Quân. Vì Dương Tử Quỳnh là phái nữ, lại sử dụng Hồng quyền, mang lại hương vị khác, là một điểm sáng của bộ phim.

Một điểm yếu cũng tính vào đây là thiết kế khung cảnh kém.

Khung cảnh là một yếu tố cực kỳ quan trọng đối với phim võ thuật.

"Diệp Vấn 3" đã xử lý vấn đề này rất tốt.

Như phân cảnh trong thang máy. Diệp Vấn vừa phải bảo vệ bà lão, vừa phải đánh bại đối thủ. Tất cả chỉ xảy ra trong một không gian thang máy chật hẹp. Phía trước có mục tiêu, phía sau có địa hình, khác hoàn toàn với những màn đấu võ thông thường.

Hay phân cảnh đại chiến 3 phút với Tyson trong phòng làm việc.

Chính bao cát trong phòng làm việc đã thổi hồn cho phân cảnh này. Tyson không những đảo quanh bao cát mà trong quá trình đánh đấm, có một quyền đánh trúng bao cát khiến bao cát gần như bay lên. Như vậy vừa thể hiện được hình thể siêu dẻo dai, nhanh nhẹn của Tyson vừa thể hiện được sức mạnh kinh người của ổng.

Đó là ví dụ đưa ra để nêu bật tác dụng siêu việt của thiết kế khung cảnh.

Khung cảnh của Trương Thiên Chí khiến cảnh đấu Boss chả thú vị tẹo nào!

4, Dây cáp nhiều hay ít, phải chờ nội dung rồi.

Phim võ hiệp muốn dùng bao nhiêu cáp treo thì dùng, khán giả có thể hiểu.

Nhưng nếu một bộ phim hiện đại, như kiểu Mission Impossible, mà lại cứ thấy người lượn qua lượn lại như chim thì hơi bị é.

Trong "Trương Thiên Chí" có phân cảnh đánh nhau trên biển hiệu đường phố đó, lượn như chim trên mấy tấm biển, thế mà các diễn viên không sợ tí nào.

Các anh sản xuất ạ, các anh làm một bộ phim hiện đại, xây dựng hình ảnh võ thuật của người thường chứ không phải diễn viên xiếc đi học võ!!!

Phản ứng của người bình thường khi ở trên không là gì? Hãy xem "Who am I?", Thành Long nhấc chân cẩn trọng, bước từng bước một trên rìa sân thượng.

"Diệp Vấn 3", Diệp Vấn nhảy lên bậc thang đá cũng phải cẩn thận mà bước.

Ủa phải chăng Trương Thiên Chí sinh ra từ gánh xiếc?

Ít nhất cũng phải có mấy pha lảo đảo, nắm chặt tấm biển dưới chân, chứ cứ nhảy nhót, đi lại phình phường như trên mặt đất là méo có ổn rồi.

Trương Thiên Chí đại chiến Lâm võ sĩ trên mái nhà. Ừm, nhảy qua nhảy lại như mèo, chắc lạc từ "Kỳ môn độn giáp" sang chăng?

Chiến Boss thì thôi, chả có méo gì mà bình với luận luôn.

Lý do: 1, quá bình thường, mấy quả đập bàn, nhỏ con choảng cồng kềnh đã được "Diệp Vấn 3" đưa lên màn ảnh từ lâu. 2, twist zớ zỉn. Trương Thiên Chí đảo thắng thành bại nhờ bột phát Vịnh Xuân, okie man, để tao nhớ lại "Huyền thoại Trần Chân" đã nhé.

Twist cố quá thành quá cố, phản logic.

Nhìn lại "Diệp Vấn 3", Diệp Vấn phát hiện uy lực khổng lồ của nắm đấm của Frank nên quyết định công phá phần thân dưới, chiếm được ưu thế nhỏ nhoi, nhưng vì phòng ngự yếu nên dễ dàng bị Frank hóa giải. Lại chuyển sang sử dụng khuỷu tay chịu lực đấm của Frank, lại quấy rầy đối thủ bằng ngón tay, thế mới cầm cự nổi 3 phút.

Còn trong "Tinh võ anh hùng", Đằng Điền Cương phòng thủ quá tốt, nhưng Trần Chân phát hiện, chỉ cần đấm liên tục vào một điểm sẽ khiến đối thủ bị thương nặng, nên đã ra đòn liên tiếp vào vùng trán, phá vỡ khí công robotic.

Kẻ địch mạnh thì phải dùng đầu suy nghĩ, phát hiện nhược điểm, lợi dụng nhược điểm để xoay chuyển thế vận, đó là con đường đúng đắn.

Còn cậy vào hồi ức để bột phát, thì chỉ có thể coi là đường ngang ngõ tắt.

II, Hết võ sang văn, mấy cảnh drama tính sao đây!


Xin phán một chữ: Ngu.

Không phải kịch bản ngu mà là lên phim ngu.

Hình ảnh sầm sì, không hề chuyển tiếp.

Mỗi lần nam chính hiu hiu nhớ lại là tằng tằng, hình ảnh bị thô bạo, nham nhở cắt về "Diệp Vấn 3".

Thủ pháp cắt ghép biên tập của đạo diễn Viên Hòa Bình ghê rợn không khác gì mấy video ngắn của học sinh phổ thông!

Nếu người thực hiện phần này là Diệp Vỹ Tín, đảm bảo kết quả lên hương hơn nhiều!

Lại lấy "Diệp Vấn 3" làm ví dụ, drama: 1 hỏng, 1 hay.

Cảnh hỏng: Đan ca khóc trong bệnh viện, âu cũng do trình khóc có hạn của Đan ca, quay cận mặt cảnh khóc đúng là khó cho anh rồi, khán giả xem, không ai cảm động.

Cảnh hay: đánh cọc gỗ. Cả cảnh này không hề quay khuôn mặt của Đan ca, chỉ có đánh cọc gỗ, lúc đầu đánh hăng, khúc giữa dừng một chút, sau lại càng đánh càng nhanh. Khúc giữa dừng lại chính là diễn tả cảm giác đau lòng thống thiết, lệ rơi đầy mặt mà vẫn cố nén đau thương mà đánh.

Đó là ví dụ về cảnh drama hay. Nhưng "Trương Thiên Chí" không một cảnh drama hay.

Có lẽ thật ra biên kịch cũng đã thiết kế một vài điểm sáng, nhưng Viên Hòa Bình không biết cách đưa lên phim.

III, Biên kịch giỏi hay kém?


Mặc dù mọi người nhận xét là bình thường, nhưng cá nhân tao cho rằng biên kịch đã có một số ý tưởng khá hay ho.

1, Chỉnh thể ổn, có sáng có tối.

2, Nửa phần đầu, Trương Thiên Chí vẫn ra dáng Trương Thiên Chí.

3, Dấu ấn của vai phụ.

Bàn về mục đầu tiên, dễ dàng nhận ra, phần sáng là Trương Thiên Chí kiếm sống, phần tối là Trương Thiên Chí khó rời Vịnh Xuân.

Ý tưởng thì hay mà Viên Hòa Bình hành động quá dở, cứ mỗi lần nhớ Vịnh Xuân là lại lôi "Diệp Vấn 3" về.

Biên tập như vầy, người thì ngu, cảnh thì chết.

Phim muốn thể hiện một Trương Thiên Chí + Vịnh Xuân = power x2. Nhưng mờ, từ ý tưởng lên hành động có vấn đề, nên đã biến thành, Trương Thiên Chí loạn não, xưa thì cố chấp Vịnh Xuân chính tông, sau lại cố chấp bỏ Vịnh Xuân, nên rốt cuộc ảnh hưởng đến cử động tay chân.

Nếu Trương Thiên Chí thua pha luận võ với Triệu Kim Hổ vì bị phân tâm bởi kinh nghiệm thất bại trước đây, có lẽ bộ phim đã hay hơn!

Đối với Trương Thiên Chí, Vịnh Xuân là thứ không thể bỏ, nhưng tại sao lại biến nó thành phần mềm hack, lại còn hack liên tùng tục.

Hai, về Trương Thiên Chí.

Tại sao tao chỉ khen phần đầu Trương Thiên Chí vẫn là Trương Thiên Chí? Vì nửa sau của phim này, Trương Thiên Chí đã alo hấp biến hình Diệp Vấn.

Kẻ xấu truy sát mỹ nữ, anh đ.ế.c.h care, cơ mà mày làm hỏng đồ chơi của con anh thì mày phải chết!

Đó mới là Trương Thiên Chí.

Trương Thiên Chí = don't care chính tà.

Chính nghĩa và Trương Thiên Chí nếu có đi liền với nhau thì nhất định không thể thiếu chữ "không".

Trương Thiên Chí not Trương Thiên Chí từ cảnh nào ý nhỉ? À là từ Trương Thiên Chí vì tôn nghiêm làm hỏng đồng hồ bọn Tây.

Trương Thiên Chí care tôn nghiêm danh dự? Mày kể chuyện tiếu lâm à.

Lật lại "Diệp Vấn 3", lúc hỏi thuê nhà, dù bị chủ nhà tát nước bọt vào mặt vì chỉ là người kéo xe, Chí ta vẫn lặng thinh không cãi một lời.

Quẩy võ chợ đêm, bị Mã Kình Sênh trào phúng, cũng chỉ lẳng lặng "Tao muốn toàn bộ."

Chỉ cần kiếm được tiền, không gì không làm.

Luồn cúi cật lực lúc phải hạ mình, kiêu ngạo hết cỡ lúc cần lên mặt. Đó mới là Trương Thiên Chí.

Chửi Tây, chửi ma túy, đó là công việc của Diệp Vấn, not Trương Thiên Chí.

Anh Chí chửi ma túy được, chửi Tây được, nhưng không bao giờ lấy lý do chính nghĩa.

Chỉ có thể là vì báo thù.

Cửa hàng bị đốt, con trai gặp vấn đề tâm lý. Đó mới cần báo thù.

Bộ phim này đã uyển chuyển, ủy mị quá mức rồi.

Chỉ đốt trụi cái quán, sao có thể đủ? Phải đánh họ Tào đến tàn phế mới đủ hả cơn giận!!!

Thế éo nào lại thành mặc cả với Quân tỷ vậy. Tiếc. Trương Thiên Chí mà tao biết chắc chắn sẽ giã họ Tào cho tới khi sống không bằng chết.

Nếu tao là biên kịch, tao sẽ đổi chủ đề bộ phim thành ăn miếng trả miếng, một mất một còn.

Chọc vào tao, mày xong đời.

Chọc vào con tao, tao đốt miếng ăn của mày, biến mày thành phế thải.

Giết anh em của tao, mày phải chết.

Biên kịch vì quá "yêu nước", nên đã quên tà khí đen kịt bốc ra từ trong xương của Trương Thiên Chí.

Hơn nữa, Trương Thiên Chí trong "Diệp Vấn 3" còn khá cẩn trọng.

Đánh Điền sư phụ, phải đóng cửa trước, phòng bị người phát hiện.

Đánh Mã Kình Sênh và đàn em, phải tìm đã, rồi mới thồn hành.

Trương Thiên Chí tuyệt đối không bao giờ nóng đầu xốc nổi chạy đi tìm Boss, chờ cảnh sát Hongkong và tình yêu nước của chúng.

(Mà cũng phải khá khen cảnh sát phim này rất đúng giờ.)

Tại sao không phải là anh Chí tính kế để cảnh sát Tây thả Boss, rồi trả thù hết phim?

Tại sao lại là có gan đánh Tây trong thời đại đó, lại còn vác được về bốt cảnh sát?

Sao mà giống với Diệp sư phụ xử đám lính Nhật vậy giời?

Quay trở về "Diệp Vấn 1". Diệp Vấn đánh bại 10 thằng lính Nhật nhưng trên đường về gặp xe tải lính Nhật vẫn phải né xa. Hiển nhiên Diệp sư phụ chỉ có thể đánh Nhật trên sàn đấu, xuống sàn đấu, sư phụ vẫn là một người dân bình thường của một quốc gia bị xâm lược.

Tại sao phim lại để anh Chí trông chờ vào tình cảm yêu nước của đám cảnh sát Hongkong? Đám đó có yêu nước đi chăng nữa thì cũng mòn vét sạch sau bao năm rồi.

Ba, dàn diễn viên phụ, phải nhắc đến Bautista.

So với Tyson-không-biết-diễn và Johnson-thích-hài, Bautista có khả năng diễn tròn vai một số vai diễn phức tạp.

Vai diễn của anh trong phim khá ấn tượng.

Vừa là một đầu bếp từ thiện kính già yêu trẻ, vừa là kẻ buôn ma túy âm hiểm.

Boss có trích dẫn chú thích cuộc đời rõ ràng thế này là một điểm vượt trội so với series "Diệp Vấn". Tập đầu có tướng Miura thiếu điều viết 2 chữ phản diện trên mặt, tập 2 có nhà vô địch quyền anh xuẩn, tập 3 có Tyson không trích dẫn.

Không chỉ quơ quơ nắm đấm, Bautista đã phát huy được khả năng diễn xuất của mình qua vai diễn Davidson.

Tiếc là thân phận của ổng bị vạch ra quá sớm, muộn hơn chút sẽ tạo nhiều cảm xúc hơn. Nếu được tăng thời lượng, thêm cảnh đấu Boss tốt hơn, thì Davidson của Bautista hẳn sẽ được ghi danh trong lịch sử phim võ thuật.

Tiếc.

Tiếp theo là Mã Kình Sênh hơi bị kỳ.

Cho hỏi, đây có phải là Mã Kình Sênh cũng có mặt trong Diệp Vấn 3 không?

Đốt nhà người ta vẫn lễ phép, "Phải có cách xử những người như thế".

Ủa quên lần bị Trương Thiên Chí đánh cho lệch mũi rồi hả, còn chửi bậy um lên cơ mà? Thân là côn đồ mà lời nói không chút côn đồ.

Nghe câu kia mà tưởng là anh Sênh không có quen anh Chí vậy!

Hơn nữa, rõ ràng chỉ cần 1, 2 câu nói kể về những ngày sống không Frank của Mã Kình Sênh, nhưng phim đây không thèm, cắt đứt sợi dây nối từ phần 3 sang.

Rõ ràng chỉ 1, 2 câu là đủ để thắt chặt kết nối 2 phần, chứ không cần phải nhồi nhét các hình ảnh từ Diệp Vấn 3 vào như phát điên.

IV, Nói một chút về âm nhạc, một từ: vô cảm.


1, Không có ca khúc chủ đề, lấy thẳng bài hát từ Diệp sư phụ sang! Đây là ám chỉ Trương Thiên Chí cả đời sống dưới bóng ma của Diệp Vấn hửm?

2, Dở nhất là cảnh đánh nhau mà phối nhạc nhẹ.

Các cảnh đánh nhau trong series Diệp Vấn đều khiến lòng người sôi trào, tất nhiên không thể thiếu công lao của nhạc nền khớp với từng động tác của Diệp sư phụ.

Sang Trương Thiên Chí, toàn âm thanh đánh võ, không tạo được không khí như Diệp Vấn.

V, Tổng kết


Xin ngài, Viên Hòa Bình, xin ngài đừng làm phim nữa.

Trương Tấn lăn lộn bao năm mới lên vai chính, giờ chắc lại về làm nền cho người ta rồi.

Có thể nói, Trương Tấn vừa may mắn, vừa xui xẻo. May mắn vì có thể từ lính thế thân lên vai nam chính trong thời kỳ hoàng hôn của dòng phim võ thuật. Xui xẻo vì tình cảnh thê thảm của dòng phim võ thuật quốc nội hiện tại, dù có lên vai chính cũng không phải là vai chính trong một bộ phim hay hút khách, có lẽ cả đời chỉ có thể tiếp tục diễn vai phụ phản diện.

Đất nước ta có nhiều diễn viên võ xuất sắc, nhưng lại quá thiếu đạo diễn và biên kịch giỏi ngang hàng.

"Có yêu cầu gì với phần nội dung trong phim võ thuật không?" "Nội dung ư, ra cửa rẽ trái."

Hài.

Chẳng nhẽ phải ủng hộ vô điều kiện các bộ phim cớt sử dụng nhiều hiệu ứng kỹ xảo chắc? Hiệu ứng kỹ xảo là tâm huyết của vô số kỹ thuật viên. Và đặc biệt, khi mắt bận bịu với kỹ xảo hiệu ứng thì não khỏi nghĩ nội dung là chi cho mệt?

Bản chất của phim võ thuật là phim thương mại. Võ thuật có tác dụng như hiệu ứng kỹ xảo, hấp dẫn thị giác khán giả. Nó như lớp sơn hoa lệ, khán giả không yêu cầu quá cao về chất gỗ bên trong.

Hỏi bộ phim võ thuật hay nhất của thế kỷ 20 là bộ phim nào, tất sẽ có nhiều ý kiến tranh cãi. Nhưng sẽ không bao giờ thiếu những "Tinh võ anh hùng" hay "Hoàng Phi Hồng". Và chúng ta cũng sẽ nhớ tới hai bộ phim này không chỉ vì những cảnh kungfu võ thuật trong phim.

Một câu thoại "Võ chúng ta mạnh thì sao, vẫn đánh không lại súng Tây" đè ép toàn bộ cảnh đấu võ của Hoàng Phi Hồng.

Bây giờ, sức hút của võ thuật đã không bằng hiệu ứng kỹ xảo. Khán giả phổ thông càng ưa thích bom tấn Hollywood. Một bộ phim võ thuật không có khung nội dung tốt sẽ không thể thu hút khán giả. Dù những người mê phim võ thuật như chúng tôi có lòng cổ vũ, cũng không thể kéo khán giả phổ thông vào và khiến họ hài lòng.

Mong mọi đạo diễn phim võ thuật hãy ghi nhớ thật kỹ.

Gốc: https://movie.douban.com/review/9846335/


Nhận xét