Review Địa cầu lưu lạc/The Wandering Earth (2019): THẤT BẠI




Đạo diễn: Quách Phàm

Biên kịch: Cung Cách Nhĩ, Nghiêm Đông Húc, Quách Phàm, Diệp Tuấn Sách, Dương Trị Học, Ngô Đề, Diệp Nhu Sướng, Thẩm TInh Tinh, Lưu Từ Hân.

DIễn viên chính: Khuất Sở Tiêu, Ngô Kinh, Lý Quang Khiết, Ngô Mạnh Đạt, Triệu Kim Mạch, Tùy Khải, Khuất TInh Tinh, Trương Diệc Trì, Dương Hạo Vũ, Arkady Sharogradsky, Lý Hồng Thần, Dương Dật, Khương Chí Cương, Trương Hoan, Lôi Giai Âm, Ninh Hạo, Lưu Từ Hân, Quách Kinh Phi, Vương Trí, Trương Tử Hiền, Lộ Dương, Trương Ninh, Trương Tiểu Bắc, Nhiêu Hiểu Chí, Đào Lạc Y, Ngô Hiểu Lượng, Cung Các Nhĩ, Quách Phàm.

Thể loại: Khoa học viễn tưởng, thảm họa.

Xuất xứ: Trung Quốc Đại Lục.

Ngôn ngữ: Trung, Anh, Nga, Pháp, Nhật, Hàn.

Khởi chiếu: 5/2/2019 (Trung Quốc Đại Lục).

Thời lượng: 125 phút.

Douban: https://movie.douban.com/subject/26266893/

IMDB: http://www.imdb.com/title/tt7605074



Địa cầu lưu lạc/The Wandering Earth (2019): 

THẤT BẠI


"Địa cầu lưu lạc" là một bộ phim điện ảnh thất bại. Tôi cực kỳ nghi ngờ nhân phẩm và thẩm mỹ của những "văn hào", "chính chủ" đang ngày ngày thổi phồng bộ phim điện ảnh thất bại này.


Thất bại thứ nhất: BỐI CẢNH

Bối cảnh của "Địa cầu lưu lạc" - một bộ phim khoa học viễn tưởng, một bộ phim khoa học viễn tưởng đang được tán dương khắp nơi - hoàn toàn không đạt tiêu chuẩn.

... (không hiểu thuật ngữ + khoa học).

Trong bộ phim này, đáng lẽ ra người dân phải được sống trong một thành phố được bảo vệ nghiêm mật ở dưới đất, nhưng thiết định của bộ phim là: chỉ cần một cái thẻ chứng minh thân phận là có thể ra ngoài. Thiết định này chỉ có thể lừa khán giả nước ngoài, hoàn toàn không phù hợp với khán giả Trung Quốc. Sống tại Trung Quốc, muốn lên tàu hỏa cũng phải kiểm tra chứng minh thư, mạng lưới điện tử nhận diện khuôn mặt ở khắp các nơi.

Không thể chấp nhận nổi các câu chuyện phản logic: 

- AI bị diệt sạch vì một mồi lửa, không mạng, không sao lưu dữ liệu, đốt hết camera là AI tàn đời.

- Sóng xung kích đạt 1000 mã lực là đủ bay ra ngoài Trái Đất, và Trái Đất vẫn có thể bảo toàn trạng thái và kết cấu cơ bản.

- Dùng sức người đẩy người để cản một vật. Đây là chuyện thường thấy trong các phim/truyện võ hiệp thập niên 70s, không phải phim khoa học viễn tưởng.

...

Trong phim có rất nhiều tình tiết phản khoa học, tôi không thể ghi lại từng chi tiết một. Những tình tiết này ảnh hưởng khá nhiều đến hiệu quả xem phim. Bởi vì khi xem một tình tiết khó tin, không có căn cứ khoa học, tôi sẽ cố nghĩ vì sao, rồi lại thuyết phục bản thân vì phim cần phải thế, lại gặp một tình tiết không có căn cứ khoa học, khó tin khác, tôi lại tiếp tục cố nghĩ vì sao...

Tôi biết nhiều fan hâm mộ của Lưu Từ Hân sẽ đáp trả, Đừng soi mói. OK. Xin nói một câu để làm hài lòng fan của Lưu Từ Hân: khoa học của "Địa cầu lưu lạc" đã vượt xa "Bí ẩn hành tinh chết/Prometheus (2012)", ngang hàng 6 sao với "Người du hành/Passengers (2016)", được chưa?


Thất bại thứ hai: KỊCH BẢN

Nếu nói khoa học trong "Địa cầu lưu lạc" đã "vượt xa" "Prometheus", thì kịch bản của bộ phim đã giữ vững tiêu chuẩn "cớt" của phim trong nước. Nhân vật khuyết thiết cá tính, lời thoại không được mài giũa kỹ càng, hành động không thể hiểu nổi, thiếu cầu nối, hài hước rợn người.

Tất cả các nhân vật trong "Địa cầu lưu lạc" đều là con rối trong bàn tay đạo diễn, không có tư tưởng, không có cá tính, không có mục tiêu, diện mạo mờ nhạt.

Nhân vật chính lén đi tới khu vực không thích hợp để loài người sinh tồn, rồi về nhà vì né bố, rồi lại ra đi mang theo em gái mà không hề có chuẩn bị. Mọi người xung quanh liên tục lải nhải anh ta là thiên tài. Có lẽ những người làm bộ phim này đã hiểu sai nghĩa của từ "thiên tài".

Vai diễn ông ngoại của Ngô Mạnh Đạt chỉ mang đúng chức năng một ông ngoại. Bề ngoài yêu thương cháu trai cháu gái, nhưng thực tế không hề có tình cảm. Họa chăng ông ta không có cơ hội biểu hiện tình cảm vì kịch bản? Ông ngoại trong phim là một ông ngoại hiền lành, nhân hậu, một ông ngoại hiền lành nhân hậu trong bài văn tả ông của các em học sinh tiểu học chứ không phải một ông ngoại hiền lành nhân hậu có thật ngoài đời.

Vai diễn em gái trong phim cũng hoàn toàn vô nghĩa, không thực tế. Mục đích tồn tại duy nhất của cô ấy trong phim là được anh trai cứu. Giá trị tồn tại của cô ấy không khác gì con chó trong bộ phim "Ngày độc lập/Independence Day (1996)".

Nhưng vẫn còn những nhân vật thảm hại hơn cả em gái trong bộ phim này. Đó là Đội cứu viện, vì sự tồn tại của họ càng vô nghĩa hơn. Sự hiện diện trong phim của họ là hy sinh bất cứ khi nào cần người chết hoặc trọng thương. Mà chết hay trọng thương thì phải nhìn tâm trạng lúc đó của đạo diễn.

Tôi cũng sẽ không đào sâu vào các vấn đề của kịch bản. Đi tìm chỗ hổng trong một kịch bản hàng nghìn hàng vạn lỗ hổng có ý nghĩa không?


Thất bại thứ ba: ĐẠO DIỄN VÀ DIỄN XUẤT

Nhịp điệu của bộ phim là sự không đồng điệu giữa thoại và ngôn ngữ màn ảnh bạc. Bạn cứ hiểu là cùng một tiểu phẩm, nhưng người tài sẽ mang lại cảm giác tuyệt vời, còn kẻ kém sẽ mang lại cảm giác không thích hợp.

Như cảnh cuộc sống trong thành phố dưới lòng đất ngay đầu bộ phim, các diễn viên quần chúng đã diễn quá cố gắng, tưởng như đạo diễn muốn ngồi cạnh từng khán giả, day mặt chỉ tay từng người, đấy thấy chưa, sống trong lòng đất là thế này này. Phương pháp đúng là để khán giả tự chiêm nghiệm, tự phát giác. Nhưng đạo diễn đã không có lòng tin. Ông ta không có lòng tin ở mình, không có lòng tin ở khán giả. 

Nhân vật chính nói giọng Bắc Kinh, nhưng không phải Bắc Kinh chính tông. Láu cá có thừa, hài hước chả thấy đâu.

5, 6 cảnh ngắn về Bắc Kinh đều mang lại cảm giác buồn nôn.

Đoạn đối thoại của Ngô Kinh với anh chàng người Nga như hai chàng trai mới nhập môn diễn xuất trò chuyện với nhau. Cảnh gượng ép này chỉ để vứt vào một chai rượu cuối phim. Chả ra đâu vào đâu. Chi bằng để Ngô Kinh tay không đấm nát AI, vừa bạo lực, vừa thô sơ còn hơn.

Các nhân vật mang hình tượng cao thủ đều có chung màn thể hiện: mới xuất hiện thì phải thấp thỏm lo âu như bệnh nhân PTSD; được phân nhiệm vụ thì tiểu nhân đắc chí, miệng lưỡi ngọt xớt, biến thành PTSD mania. Và những nhân vật như vậy đều đứng thẳng hàng lối xếp vào nhân vật chính diện. Có thể thấy được năng lực bằng con số 0 của đạo diễn và diễn viên.

Tất cả các diễn viên trong phim đều không có diễn xuất. Tôi không chê riêng bất kỳ ai.


Thất bại thứ tư: GIÁ TRỊ QUAN.

Giống mọi tác phẩm khác của Lưu Từ Hân, "Địa cầu lưu lạc" thất bại về mặt giá trị quan.

Muốn trở thành cư dân sống trong lòng đất, phải rút thăm. Vậy những người "trượt" phải làm sao đây? Theo thiết định, hệ Mặt Trời sẽ "có vấn đề" vào khoảng 100 năm sau. Vốn dĩ những người "trượt" vẫn có thể sống an lành đến lúc chết. Nhưng vì có những kẻ muốn lưu lạc nên đã đẩy những người "trượt" vào con đường chết. Và vấn đề này không được thảo luận trong bộ phim. Bởi vì đối với Lưu Từ Hân và những người làm phim, vấn đề hy sinh một nhóm người (mấy tỷ mà thôi) không đáng để nghị sự.

Vì Ngô Kinh là phi hành gia nên anh ta dẫn trực tiếp con trai và người giám hộ của con trai vào thành phố dưới đất mà không cần thông qua bốc thăm. Nhưng rõ ràng là, "Tất cả những người sống trong thành phố dưới lòng đất phải bốc được lá thăm trúng trước đó". Đặc quyền, chỉ có thứ đặc quyền trần truồng mục nát mới có thể như vậy. Và tiếp tục, vấn đề này không cần nghị sự. Bởi vì đối với Lưu Từ Hân và những người làm phim, người nhà, người quen của những người có địa vị và năng lực phải có đặc quyền.

Khi chỉ có thể chọn vợ hoặc cha vợ để đưa vào thành phố đất, vì vợ bị bệnh sắp chết nên không cần chạy chữa gì nữa, trực tiếp ban cho cha vợ quyền giám hộ đứa con để đi vào sống trong lòng đất. Ngô Kinh không nghi ngờ về quyết định của mình. Người cha cướp quyền sống của người con không cần áy náy. Bởi vì đối với Lưu Từ Hân và những người làm phim, so sánh mạng sống của một người sắp chết với mạng sống của một người còn có thể sống vài chục năm, tất nhiên chọn mạng còn nhiều máu hơn.

Trong cả bộ phim, quảng đại quần chúng không được phép cất tiếng nói. Thanh âm duy nhất mà nhân dân có thể phát ra là than khóc. Hết di chuyển lại di chuyển, nghe theo hiệu lệnh chỉ huy. Bởi vì đối với Lưu Từ Hân và những người làm phim, những người dân bình thường ngu dốt phải chịu sự sắp đặt của những người có đặc quyền và năng lực.

Kết luận, "Địa cầu lưu lạc" là một bộ phim điện ảnh thất bại nặng nề. Điện ảnh Scifi Trung Quốc vùng dậy? Tác phẩm sử thi đồ sộ? Tắm rồi ngủ để mà mơ.

THẤT BẠI. THẤT BẠI. THẤT BẠI.

Nếu không có nhiều người rate 4, 5 sao như vậy, đại khái tôi còn đánh 2 sao. Nhưng hiện tại, chỉ 1 sao mà thôi. Vì tởm.



----------------------------------------------------Lời hồi đáp ngày 6/2------------------------------------------------------

Cảm tạ những người đã ủng hộ tôi. Phát biểu bình luận gặp được tri âm là việc vui vẻ.

Và nói về số đông đang chửi rủa tôi và những người ủng hộ tôi, tôi có thể chia ra như sau:

1, Chửi rủa, nhục mạ.

Đây là nguyên nhân trực tiếp khiến tôi không ưa "Địa cầu lưu lạc". Nó như một máy ấp trứng, ấp cho đoàn thể này hiện ra. Nó củng cố sự phản trí tuệ, sự vô tri của tập thể, đã ngu càng thêm ngu muội.

Tôi không xóa những bình luận như thế này vì thứ nhất nó không làm tôi tổn thương, và thứ hai, để fan của Địa cầu lưu lạc nhìn và ngẫm lại, tại sao nhiều fan hâm mộ của bộ phim chọn lựa phương thức chửi rủa, nhục mạ người khác như vậy?

2, Đánh giá tôi là con người cực đoan, không khách quan.

Có nhiều người cho rằng, tôi rate phim 1 sao là không khách quan. Có người nói rất hay: "5 sao là để khích lệ, cổ vũ bộ phim, tất nhiên là có yếu tố tình cảm trong đó , nhưng anh chỉ cho 1 sao thì đó là không khách quan."

Bình luận, đánh giá vốn là ý kiến chủ quan. Yêu cầu bình luận đánh giá phải khách quan là hành vi vô lễ, ngông cuồng, dốt nát.

Nhìn lại những đánh giá lúc bộ phim khởi chiếu, hầu hết là 5 sao, 4 sao rất rất ít. Nhưng chỉ vài hôm sau, một lượng lớn fan hâm mộ cũng phải đồng ý rằng, bộ phim không hoàn hảo, nhiều khuyết điểm. Đánh giá cực kỳ cao một bộ phim đầy khuyết điểm, xin hỏi thẩm mỹ và nhân phẩm của những nhà bình luận phim chuyên nghiệp đã đi đâu mất rồi?

Trong phần trước, tôi cũng đã nói, đáng ra tôi có thể cho 2 sao nếu không có nhiều người bợ đít trơ trẽn đến vậy. Một bộ phim không chỉ là một bộ phim, nó là một sản phẩm bao gồm cả tuyên truyền quảng cáo. Quảng cáo phóng đại quá mức khiến người sử dụng phản cảm. Nghiệp quật.

3, Không ủng hộ phần đánh giá giá trị quan của bộ phim của tôi.

Giá trị quan của Địa cầu lưu lạc là một thứ tanh hôi tởm lợm. Bộ phim đó đã khiến vô số người vào nhục mạ một người bình luận phim, đây là minh chứng tốt nhất.

Trong một bài phỏng vấn, Lưu Từ Hân từng khẳng định sẽ ăn tươi nuốt sống nữ MC nếu đó là vì tương lai nhân loại.

Bởi vì chuyện ăn thịt người vì "tương lai" đó thực chất đã từng diễn ra trong quá khứ: Trương Tuần trong Loạn An Sử đã từng, nhưng cho dù là phần tử trí thức thời cổ đại cũng khó mà đồng ý với cách làm của hắn ta.

Vì vậy, tôi khá là phản cảm với Lưu Từ Hân.

Với vấn đề đặc quyền, tôi có thể nói rõ là tôi phản đối đặc quyền. Nó không chỉ là vấn đề giá trị quan mà còn là yêu cầu học thức. Xã hội loài người muốn phát triển nhanh thì phải giảm bớt đặc quyền và tăng khả năng lưu động thông tin.

4, Nguyên tác không phải như trong phim.

Tôi bình luận phim, không bình luận nguyên tác.

5, Bàn về khoa học.

Nếu khoa học viễn tưởng không cần căn cứ khoa học thì cơ bản là đang xem huyền huyễn kỳ ảo. Cũng như tôi chưa từng coi phim Marvel là scifi.

Có rất ít người thảo luận kỹ càng về vấn đề này và tôi rất tôn trọng số rất ít này.

6, Sính ngoại và tiêu chuẩn kép.

Prometheus cũng bị tôi rate 1 sao vì thiết định khoa học. Tôi chịu không thấu Passengers vì khoa học và giá trị quan. Tôi đánh giá Interstellar bình thường cũng vì thiết định khoa học. Và tôi không thảo luận những phim ăn bỏng như Marvel. 

Điện ảnh Trung Quốc không thiếu các tác phẩm hay, như "Gia niên hoa", "Cẩu thập tam", thế mà không thấy ai ủng hộ cả.

7, Tổng kết

Phần lớn fan của Địa cầu lưu lạc đều tởm, có căn cứ số liệu rõ ràng.



------------------------------------------- Lời hồi đáp ngày 7/2--------------------------------------------------

Rất nhiều người cho rằng tôi cực đoan khi cho bộ phim này 1 sao. Họ cho rằng 3 sao mới là thích hợp. Vậy xin mọi người đọc lại các bình luận 3 sao, phía dưới những bình luận 3 sao đó đều có một đám người đi chửi rủa, lăng mạ. Cho 3 sao vẫn bị chửi, dù từ ngữ ôn hòa hay gay gắt. Có người nhắn tin cho tôi, bảo rằng, đã rate phim 1 sao nhưng vì không chịu được những lời lăng mạ nên đã xóa rate đi.

Đánh giá, bình luận một bộ phim điện ảnh chưa bao giờ chỉ gói gọn quanh bộ phim đó, mà còn bao gồm cả khía cạnh tuyên truyền quảng cáo và nhiều yếu tố khác. Đứng từ góc độ này, bản thân tôi cho rằng 1 sao vẫn là cao, đáng ra phải có cả nửa sao hoặc âm điểm nữa.

Tôi bình luận nhiều bộ phim khác nhưng chưa từng gặp cảnh tượng như thế này. Các bộ phim khác cũng chưa từng có đãi ngộ như thế này. Hiển nhiên "Địa cầu lưu lạc" có một khí chất rất đặc biệt, khẳng định rõ giá trị quan mà bộ phim này đang truyền bá.

Mắng tôi càng ác, càng khiến những khán giả bình thường khác phản cảm. Tôi chưa từng biết rằng bình luận của tôi lại "hữu dụng" đến vậy. Tôi tin rằng những lời nói ô uế của họ sẽ có tác dụng rất lớn.

Đây là một quan sát rất tuyệt vời. Sau khi vụ việc hạ nhiệt, tôi sẽ thống kê có bao nhiêu bình luận lăng mạ rủa mả, có bao nhiêu bình luận giữ cái đầu lạnh.

Cảm ơn mọi người đã tăng nhiệt cho bài văn của tôi. Cảm ơn mọi người đã cung cấp hàng mẫu cho tôi quan sát.

Gốc: https://movie.douban.com/review/9936402/

Bổ sung:

Theo Đại Kỷ Nguyên, phim điện ảnh "Địa cầu lưu lạc (2019)" là một bộ phim cổ vũ tinh thần yêu nước của dân Đại Lục, không khác gì với "Chiến lang" và "Điệp vụ Biển Đỏ" những năm trước.

Cải biên từ tiểu thuyết cùng tên của Lưu Từ Hân, "Địa cầu lưu lạc" khởi chiếu từ ngày 5/2 (Mùng Một Tết), sau 10 ngày ra rạp, doanh thu bộ phim đã cán mốc 2 tỷ, là bộ phim thứ 14 trong lịch sử điện ảnh Đại Lục cán mốc 2 tỷ. Truyền thông Đại Lục tán dương đây là một cột mốc quan trọng của dòng phim scifi trong nước, một đại nhảy vọt một bước bắt kịp với trình độ sản xuất Hollywood.

Trên mạng lan truyền ảnh chụp một văn bản được cho rằng từ Chính phủ truyền xuống, yêu cầu các rạp chiếu phải coi trọng, giữ tỷ lệ suất chiếu của "Địa cầu lưu lạc (2019)" không được thấp hơn 30%. Cùng với đó, tất cả các phương tiện truyền thông Đại Lục, kể cả các trang mạng điện tử phải tập trung tuyên truyền bộ phim này.

Tuy nhiên, đã râm ran những tiếng phê bình bộ phim từ phía quần chúng khán giả. Họ đánh giá bộ phim là "Chiến lang phiên bản vũ trụ", "dở siêu cấp", đẩy người dân về hướng chủ nghĩa dân tộc, chủ nghĩa tập thể cực đoan thái quá, thậm chí chủ trương "chỉ có Đảng Cộng sản Trung Quốc mới có thể cứu toàn cầu".

Về bản chất, "Địa cầu lưu lạc" không khác gì "Chiến lang" và "Điệp vụ Biển Đỏ", chỉ là khoác thêm tấm áo khoa học viễn tưởng, được sự cổ vũ từ Chính phủ nhằm kích động chủ nghĩa dân tộc trong nhân dân. Từ nội dung đến kỹ xảo không hề gây kinh ngạc,  các nhân vật chính ảo tưởng về sức mạnh của mình, mang phong cách phản động, không có tính giải trí.

"Một bộ phim muốn làm cảm động khán giả bằng hành vi đánh bom bừa bãi điên cuồng, bằng sự hy sinh của tầng tầng lớp lớp dân chúng. Nhưng động lực hy sinh đó chỉ đến từ gia đình nhỏ của mình, chỉ vì huyết thống chứ không có bác ái."

"Làm hài lòng các vị trong quân đội (Hồng nhị đại), bắc loa mà thét nhân loại bình đẳng vượt qua giai cấp nhưng bản chất là lừa đảo dân chúng". Một chữ "Tởm".

Bộ phim là một minh chứng tốt nhất của chủ nghĩa anh hùng độc tài, lấy lớp vỏ bọc tình thân để che giấu sự coi thường chà đạp con người của phía Trung Quốc.

Nguồn: http://www.epochtimes.com/gb/19/2/11/n11036346.htm



Nhận xét

Đăng nhận xét